BÀN TIỆC

Gael mở mắt.

Đầu đau như thể vừa bị nghiền nát bởi một cối xay. Không khí sặc mùi lưu huỳnh và thịt thối.

Lyre đang ở cách đó vài mét, đang gập người thở dốc. Móng tay cô kéo dài, da dẻ xám lại như tro nguội.

Gael muốn nói gì đó… nhưng cổ họng cậu khô cứng. Cậu nhận ra điều đầu tiên không phải là sợ hãi—mà là đói.

Đói đến mức muốn nhai chính lưỡi mình.

Khi đứng dậy, họ thấy mình đang trong một thành phố—không, một nghĩa địa hình thành từ những toà nhà biết quỳ gối.

Từng khối đá mang hình người. Những bức tường oằn xuống như đang chịu đựng một tội lỗi lâu đời.

Trên trời, mặt trăng rỉ máu, và trong gió vang vọng tiếng thì thầm:

> “Ngươi không ăn… sẽ bị ăn.”

“Ngươi còn nhân tính… thì ngươi là con mồi.”

---

Lyre đứng sững trước một tòa nhà đổ nát.

Từ bên trong, bước ra người phụ nữ đã chết mẹ cô, người đã bị dân làng hành hạ tra tấn ở quảng trường

Bà không có mắt, chỉ là hai hốc đen rỉ máu. Nhưng giọng nói thì dịu dàng hơn bất kỳ ký ức nào.

“Con gái mẹ… Đói không? Mẹ nấu xong rồi…”

Lyre lùi lại.

Không, đây không phải thật.

Cô biết rõ.

Nhưng… tại sao cổ họng lại nghẹn ứ như đang chờ một tiếng ru em?

Tại sao cô muốn chạy tới—ôm lấy thân xác mục nát kia—và chìm trong sự giả dối?

---

Trong khi đó, Gael thấy một căn phòng quen thuộc.

Chiếc bàn ăn dài.

“Ăn đi.” – người đàn ông nói

Trên chiếc bàn ăn là những miếng thịt đỏ tươi có tính người nhưng nó mang một mùi hương đặc biệt

Gael run rẩy.

"Tại sao ông lại ở đây, tôi đã giết ông rồi mà"

Bài kiểm tra này không đòi hỏi sức mạnh.

Nó đòi hỏi ai có thể sống sót khi buộc phải giết, buộc phải ăn, buộc phải nhìn thấu nhân cách thật sự của mình.

---

Họ gặp lại nhau ở quảng trường.

Một bàn tiệc dài bằng đá đen.

Trên đó, mọi người đang ăn lẫn nhau — không giấu giếm, không kinh hãi.

Như thể đó là điều đúng đắn.

Như thể đó là… tự nhiên.

Một học sinh khác – cậu bé tóc nâu từng cười với họ hôm trước – đang ăn chính bản sao của mình.

Miệng mím chặt, nhưng nước mắt trào ra, trộn cùng máu.

“Đây là bài thi.” – giọng nói vang lên, không rõ từ đâu. “Ai ăn, ai giết, ai chịu được. Người sống sót là người tự chọn trở thành quái vật.”

---

Giờ thứ hai, Gael nôn ra máu.

Cậu đã cố nhịn. Đã quay mặt đi.

Nhưng mùi tanh tưởi từ đám đông ăn thịt người kia dần biến thành thứ dễ chịu.

Cậu không giết ai.

Không ăn.

Nhưng… cậu cũng không ngăn bản thân tưởng tượng vị thịt người sẽ như thế nào.

Lyre lặng thinh.

Cô không run. Không khóc.

Chỉ nhìn mặt trăng máu đang tròn dần trên đỉnh đầu.

Trong tâm trí, mẹ cô đang hát ru.

“Con không cần ai hết. Con chỉ cần sức mạnh. Giết thằng nhóc đi… Hắn sắp phản bội con đấy.”

---

Gael bắt đầu thay đổi.

Lưng cậu mọc gai xương. Mắt vàng đục. Tiếng thở nặng nề như thú hoang.

Nhưng cậu vẫn còn nước mắt.

Còn Lyre?

Cô vẫn là người.

Nhưng bên trong, lý trí đã ngủ yên.

Chỉ còn bản năng—và cơn giận kìm nén bao năm nay.

“Cậu có nghe thấy gì không?” – Gael hỏi.

Lyre gật.

“Mình nghe thấy tiếng của người chết.”

“…Còn cậu?”

Gael thì thầm:

“Tiếng chính mình… đang gào lên… xin được kết thúc.”

---

Giờ thứ bảy.

Chuông đổ. Nhưng không phải tiếng chuông.

Là tiếng ngàn linh hồn tuyệt vọng, gào lên trong lửa, trong ruột bị xé toạc, trong trí nhớ bị chối bỏ.

Mặt đất tan ra.

Bàn tiệc tan biến.

Thành phố tan thành bụi.

Họ tỉnh dậy trên sàn đá lạnh, tại Phòng thi chính.

Một giọng nói vang lên:

> “Người sống sót không phải là kẻ mạnh hơn.

Mà là kẻ đủ điên để không nghe theo tiếng gọi bên trong.

Hoặc đủ lạnh lùng để giết nó trước khi nó cất tiếng.

---

Gael ngồi bệt xuống sàn, bàn tay vẫn run.

“Cậu có nghe thấy giọng nói đó không, Lyre?”

Lyre không trả lời ngay.

Cô quay mặt đi, khẽ nói:

“…Mình không chỉ nghe.

Mình đã bắt đầu… trả lời lại nó rồi.”

Gael cúi đầu.

Không ai thắng.

Không ai thua.

Khi ánh sáng dịu đi, Gael và Lyre không nói gì.

Họ bước loạng choạng ra khỏi phòng thi như hai cái xác biết đi.

Không có tiếng hoan nghênh. Không có lời chúc mừng.

Chỉ có một thứ duy nhất còn đọng lại trong miệng:

Vị máu—và nỗi ghê tởm chính mình.

Họ không thể chịu đựng nổi nữa.

Lyre túm lấy tay Gael, không để cậu ngã xuống, rồi cả hai lao thẳng vào khu vệ sinh gần nhất.

Cánh cửa bật ra, đập vào tường như tiếng kêu cứu câm lặng.

Cả hai cùng quỳ gối.

Nôn. Nôn như thể muốn ói hết những gì mình vừa phải nuốt vào tâm trí.

Gael nôn đến rách họng, nước mắt hòa với nước bẩn.

Lyre thì không khóc—nhưng ánh mắt cô trống rỗng, như thể một phần linh hồn đã bị chôn lại trong bài kiểm tra.

---

Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.

Giọng cười khúc khích.

Giọng nói mượt mà như lụa—và sắc lạnh như dao cạo:

> “Trời ạ… thật thảm hại. Giống như chó hoang vừa bò ra khỏi cống rãnh.”

Cửa mở hé. Một nhóm học viên quý tộc đứng đó, đồng phục thêu chỉ vàng, giày không dính một vết bụi.

Một nữ sinh tóc bạc—con gái của gia tộc Dahlverria—bịt mũi cười:

> “Đây là lý do tại sao đám thường dân không nên được học phép.

Họ vượt qua được bài thi thì lại để nhân cách chết luôn trong đó.”

Một tên khác nhún vai, giọng ngái ngủ:

> “Ta chỉ cần vượt qua Kiểm Tra 1… Còn chúng? Ba bài, mỗi bài một cơn ác mộng.

Học viện này đang cố giết chúng mày đó, chỉ để xem ai sống sót mà vẫn còn người trong mình.”

Cánh cửa khép lại với tiếng bật cười nhỏ.

---

Lyre chống tay lên bồn rửa, thở dốc, ánh mắt không rời khỏi gương.

Trong gương, hình ảnh phản chiếu của cô cười nhẹ—nhưng bản thân cô không hề cười.

Gael ngồi bệt dưới sàn, tay siết chặt thành nắm.

> “Chúng nghĩ chúng cao quý… vì chúng chưa bị đặt vào đúng ác mộng.”

> “Chúng có thể sẽ không bao giờ bị đặt.” – Lyre đáp.

“Chúng không cần phải mạnh. Chúng chỉ cần được chọn để sống.”

Cả hai im lặng.

Từ đây về sau, họ hiểu rằng:

Trường học không đào tạo pháp sư. Trường học đào thải con người