MỘT BUỔI HỌC BÌNH THƯỜNG

“Năm phút nữa chuông reo!”

Tiếng hét của người giám thị vang vọng cả khu ký túc xá như âm thanh sấm rền. Lyre choàng dậy, mái tóc rối như tổ quạ và chiếc áo ngủ vẫn còn cài lệch một nút.

“Không—! Mình chưa chỉnh đồng hồ ma pháp!”

Cô lao ra khỏi giường như bị truy sát bởi quỷ địa ngục. Ở góc bàn, Gael đang... đánh răng bằng phép thuật, vừa đọc sách vừa nhai miếng bánh mì cháy như thể không có gì đáng lo.

> “Lyre, cậu thật sự định mặc cái đó đến lớp à?” – Giọng cậu lười biếng vang lên, vẫn còn ngậm bàn chải phép.

Lyre trợn mắt. Áo ngủ in hình thú nhồi bông màu hồng nổi bật một cách đáng xấu hổ.

Mặt cô đỏ bừng. “N-này! Ngoảnh mặt đi! Cái tên chết tiệt—!”

> “Tôi đã thấy rồi.” – Cậu nhún vai, cười nửa miệng.

“Chết tiệt!” – Lyre gào lên, đập gối vào đầu Gael, trong khi cậu lăn xuống giường cười như kẻ điên.

---

Lớp học bắt đầu với một thầy giáo già đeo kính lão, đang cố giảng bài bằng chất giọng đều đều. Lyre nhìn bảng như một tử tù chờ hành hình. Gael ngồi cạnh thì… vẽ bậy lên mép vở.

> “Ngươi mà không học đàng hoàng thì cả hai bị đuổi đó” – Lyre nghiến răng.

“Tôi có kế hoạch mà.” – Gael cười. “Để cô làm hết rồi tôi phụ trách cổ vũ.”

“... Ngươi mà không bị đánh, ta xin đổi tên.”

---

Tới giờ nghỉ giải lao

Thông báo hôm nay có bánh kem đặc biệt khiến cả hai lao đến nhà ăn như đang chạy đua mạng sống. Và rồi... chỉ còn một chiếc cuối cùng.

Gael và Lyre chạm tay cùng lúc vào khay bánh. Cả hai sững lại. Nhìn nhau. Ánh mắt điện xẹt qua như sắp tung ra đại chiến.

> “Bỏ tay ra.”

“Không đời nào. Tôi cũng muốn ăn.”

“Ngươi ăn sáng rồi!”

“Nhưng cô cắn cả của tôi!”

“Đó là bánh mì của ta!”

Không ai nhường ai. Cả hai vẫn giữ tay trên khay bánh. Rồi... một bà bếp đi ngang, nhấc khay lên và ăn mất.

Cả hai đứng sững như tượng đá.

Gael nhìn Lyre. Lyre nhìn Gael. Không ai nói nên lời.

> “Chúng ta vừa thua trước một bà cô mét rưỡi.”

“... Ta ghét ngươi.”

“Ít nhất chúng ta đã đồng lòng.” – Gael cười, rồi… vô thức nắm lấy tay Lyre.

Trong một giây.

Cô đỏ mặt.

Cậu nhận ra.

Cả hai rụt tay lại như bị bỏng.

> “T-tay ngươi... bẩn!”

“Ừ thì... tay cô cũng không sạch gì!”

“...!”

“...”

Không ai nói gì nữa. Nhưng mặt thì đỏ như cà chua.

---

Trên đường về, một nhóm quý tộc nữ đi ngang qua, nhìn hai người họ và cười khúc khích.

> “Chà~ Học sinh năm nhất mà đã nắm tay ngoài căn tin rồi sao?”

“Đáng yêu ghê~ Hẹn hò từ hồi sơ khảo à?”

“Ủa mà tên cô gái là Lyre đúng không? Vị hôn thê à~?”

Cả Gael và Lyre đứng như trời trồng. Lyre gần như nghẹt thở.

Gael quay sang… cười gượng.

> “Không, chúng tôi không—”

“...Phải, không phải.” – Lyre chen vào, mặt đỏ như lửa.

“M-mà này! Các người nghĩ gì thế?! Đồ nhiều chuyện!”

Nhóm quý tộc bỏ đi cười khúc khích. Lyre quay sang Gael, mím môi.

> “Đừng nói gì.”

“Tôi có nói gì đâu.” – Gael nhún vai, môi vẫn nhếch lên khó hiểu.

Tối đó, cả hai ngồi trên ban công. Gió mát. Sao nhiều. Không ai nhắc lại chuyện buổi trưa.

Gael đưa một viên kẹo mùi quế cho Lyre. Cô nhận. Không cảm ơn. Nhưng cũng không ném lại.

> “... Ngày mai lại học nhóm.”

“Lại là nhóm đôi?”

“Không thì ai chịu nổi ngươi?” – Lyre nhìn đi chỗ khác.

Cả hai cười khẽ.

Im lặng kéo dài.

Một cảm giác ấm áp len vào khoảng lặng – không rõ là gì, nhưng đủ để cả hai không muốn phá vỡ.

Yên bình thật đã 6 tháng kể từ lúc đó

Quay lại 6 tháng trước

Một tiếng vỗ tay vang lên trong phòng học

>"Chúc mừng 40 học viên đã vượt qua 3 thử thách đầu vào"

>"Buổi học đầu tiên sẽ bắt đầu từ ngày mai, hãy cố gắng nếu không những công sức của các cậu sẽ trở thành vô nghĩa"

---

Ở dãy hành lang của ký túc xá

Geal

"Phòng 43, là ở đây"

"Hi vọng mình không có bạn cùng phòng nào vì rất là phiền phức"

Cậu mở cánh cửa ra

"Hi vọng không có ai"

[Cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng trống một nửa. Bàn ghế gọn gàng. Một chiếc giường đã có túi màu đen. Ánh mắt Gael khựng lại.]

Gael: (thì thầm)

“…Không…”

[Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ giọt. Rồi cửa mở ra. Lyre bước ra, tóc ướt, nhìn Gael như thấy… một con sâu.]

Lyre: (nhíu mày)

“…Là ngươi?”

Gael: (mắt trợn tròn)

“KHÔNG. Không thể nào. Đừng nói với tôi”

Lyre:

“Chúng ta... chung phòng.”

[Cả hai cùng đứng chết lặng vài giây. Không ai nói gì. Không ai tỏ ra vui mừng. Không ai cười.]

Gael: (giọng khô khốc)

“Tôi không thích ở chung phòng.”

Lyre: (lạnh nhạt)

“Ta cũng không thích hơi người khác lan vào không gian của ta.”

Gael: (ngồi phịch xuống giường, vò tóc)

“Trời ơi, tại sao... Tôi đăng ký ký túc xá vì nghĩ ít ra được một căn phòng yên tĩnh.”

Lyre:

“Ngươi nói to quá.”

Gael: (cộc cằn)

“Tôi đang rên rỉ! Tôi có quyền rên rỉ!”

Lyre: (nhăn mặt)

“Được. Nhưng đừng làm bẩn không khí.”

[Im lặng khó xử. Cả hai liếc nhìn nhau. Rồi quay mặt đi.]

Gael:

“Chia ranh giới. Rõ ràng.”

Lyre:

“Lấy phấn kẻ sàn luôn cũng được.”

Gael:

“Không chạm vào đồ của tôi. Không hỏi chuyện cá nhân. Không động vào giường tôi. Không thở ồn.”

Lyre:

“Không nói chuyện không cần thiết. Không nhìn ta. Và đừng để áo vớ rơi sang phần của ta.”

[Hai người cùng lúc bước tới giữa phòng, cúi xuống... và bắt đầu kẻ vạch trắng bằng một viên phấn Gael lôi ra từ túi áo. Im lặng nhưng nghiêm túc.]

Lyre: (gật đầu)

“Giờ thì giống phòng thí nghiệm hơn.”

Gael: (thở ra)

“Ít nhất có thể giả vờ đây là phòng một mình.”

[Im lặng. Gió lùa nhẹ qua cửa sổ. Lyre lấy sách ra đọc, Gael nằm quay lưng lại. Nhưng không ai ngủ được.]

Gael: (lẩm bẩm)

“…Cô... không định giết tôi khi tôi ngủ, đúng không?”

Lyre:

“Nếu ngươi ngáy, ta sẽ suy nghĩ lại.”