ƯỚC MƠ

Thành trì Framat – nơi ánh sáng chẳng bao giờ chạm tới tận cùng hẻm phố, và những giấc mơ luôn bị trói bởi sợi xích hiện thực.

Trên đỉnh một kho thóc cũ nát, nằm giữa khu ổ chuột phía Tây – nơi mà dân mạo hiểm không còn mạo hiểm gì ngoài sống sót – có một mái ngói vỡ nát, mở ra trực tiếp dưới bầu trời. Không cửa, không tường, chỉ có gió, rơm mục và gỗ ẩm mốc.

Ở đó, giữa khoảng không lạnh lẽo, hai đứa trẻ nằm sát bên nhau. Tấm thân nhỏ thó của chúng quấn chặt trong một tấm chăn rách như mạng nhện, nơi từng đường chỉ là dấu tích của những bàn tay run rẩy vá lại qua năm tháng. Gió đêm lùa qua, làm mái tóc trắng của cô bé dựng lên từng sợi như cỏ mùa đông, còn cậu bé thì cứ lặng lẽ, ánh mắt đỏ hằn trong đêm tối.

“Elen, cậu nghĩ... lục địa đen có thật không?” – Mira hỏi, giọng khàn đặc vì lạnh, nhưng đôi mắt sáng lên như ánh sao phản chiếu trong vũng nước đen.

“Nếu không thật, thì sao lại có người chết vì muốn đi tới đó?” – Elen đáp, tay nắm lấy cổ tay cô như thể nếu buông ra, mình sẽ rơi xuống đâu đó sâu hơn cái vực dưới chân thành.

Họ nằm trên rơm khô đã đổi màu thành xám tro, mục nát đến mức một cử động nhẹ cũng khiến bụi bay mờ mắt. Mỗi đêm, lũ chuột sẽ kéo tới cắn vụn góc chăn. Mỗi sáng, những giọt nước rỉ từ mái ngói mục sẽ làm đọng lạnh trên má.

Mira nhìn bầu trời. Ở Framat, người ta gọi bầu trời là lớp da rách của các vì tinh tú. Những ngôi sao không tỏa sáng đều nhau, mà lấp lánh từng cụm, như thể bị xé toạc bởi những móng vuốt vô hình. Có đứa trẻ từng hỏi mẹ: "Sao trời rách vậy?", và người mẹ chỉ trả lời bằng cái lắc đầu, rồi tự sát trong xó nhà ba hôm sau.

Nhưng Mira thì khác. Cô không sợ trời rách, không sợ quái vật, không sợ cả cái chết.

Cô chỉ sợ ước mơ bị chôn vùi bởi thời gian.

---

Mười năm sau.

Framat vẫn như xưa – bẩn, lạnh, và đầy máu khô. Nhưng Mira thì đã khác.

Cô đứng trước cổng chính của Học viện Thám Hiểm , nơi bọn người giàu và quý tộc luyện phép để chiếm tài nguyên trong những cuộc khai phá. Mira không thuộc về họ. Cô là một “kẻ đào ngược” – nghề chính thức gọi là thợ khám phá ngược.

Nghĩa là thay vì khai thác thứ mới, cô được thuê để quay lại nơi người khác đã chết, để nhặt xác, ghi chép dị tượng, tìm lại mảnh ký ức bị xóa sổ. Một nghề bẩn, lương cao, và không ai muốn sống quá ba mươi tuổi.

Cô không quan tâm. Cô có mục tiêu.

Elen.

Cô đi tới học viện pháp trung tầng phía sau dãy hành lang học viện, nơi ánh sáng không bao giờ đến, là khu nhà giam thí nghiệm sinh học đặc biệt. Bảo vệ ở đây không cần lý do để đánh người. Học sinh không được phép hỏi tại sao có người bị giam. Những tiếng hét vọng lên từ tầng dưới được gọi là "bản nhạc nền của tiến bộ."

Cô rút ra một chìa khóa tròn rỉ sét, vật mà cô đã đánh cắp của người quản lý. Bàn tay cô run lên – không phải vì sợ, mà vì quá khứ sắp hiện hình thành máu thịt.

Cánh cửa sắt mở ra. Âm thanh vang vọng như tiếng xiềng xích rơi xuống từ thiên giới.

Mùi sắt gỉ và máu khô đập thẳng vào mặt cô.

Một căn phòng nhỏ, tường đá lạnh toát, không cửa sổ. Ở giữa là Elen, ngồi trên một chiếc ghế gỗ đóng đinh sắt. Cơ thể cậu được cột bởi vô số dây khóa ma thuật, xuyên qua da thịt như gai. Xung quanh là những công cụ tra tấn cổ, nhiều cái đã nhuốm đen vì máu khô.

Mắt trái cậu bị bao phủ bởi một miếng vải trắng. Nhưng máu vẫn rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống sàn thành những hình hoa tám cánh kỳ dị – dấu hiệu của loài Quỷ Bát Tay, sinh vật đã từng tiêu diệt toàn bộ con người ở triều đại dark soul nhưng giờ đây sinh vật này đã gần tuyệt chủng

Cậu ngẩng lên khi Mira bước vào.

“Cậu đến rồi… Mira.”

Cô không nói gì. Chỉ đi tới, tháo từng cái khóa trên người cậu, tay cô cũng rỉ máu. Dây phép thuật ăn vào thịt, mỗi lần gỡ là mỗi lần có tiếng rít nhỏ vọng lên như tiếng của những linh hồn bị cầm tù.

“Họ nói tớ là một phần của quỷ. Rằng tớ không thể sống bên ngoài. Rằng tớ sẽ giết chính cậu.”

Mira cúi xuống, áp tay lên lồng ngực cậu – như mười năm trước. Vẫn nơi đó, vẫn nhịp tim run rẩy.

“Nếu cậu hóa thành quỷ, tớ sẽ là người đầu tiên đứng trước mặt cậu. Nhưng trước khi điều đó xảy ra… hãy đi. Hãy đi cùng tớ. Tới Lục Địa Đen.”

Elen cười. Răng cậu dính máu. Mắt cậu nhòe đỏ. Nhưng cậu cười thật.

“Tớ đã mơ về nó… nơi mặt đất biết thở, nơi trời có thể ăn thịt người, nơi thời gian bị mắc kẹt giữa hai lớp thực tại…”

Mira gật đầu. Giấc mơ đã bắt đầu.

Và từ cánh cửa hẹp trong học viện Framat, hai kẻ mang trong mình mảnh hồn rách nát đã bước ra – tiến về nơi mà chẳng bản đồ nào vẽ tới được