Ngoại truyện

Trường Đại học Vernis – 08:00 sáng

Geal đẩy cửa bước vào giảng đường, gương mặt thiếu ngủ, mái tóc rối như tổ quạ. Cặp kính cậu trễ xuống sống mũi, bám bụi sương đêm chưa kịp lau. Trên vai, chiếc túi vải nặng trĩu giáo trình, tài liệu, và những đêm thức trắng chồng chất thành mùi mực và cà phê cũ.

Cậu chọn vị trí quen thuộc – hàng ghế sát cửa sổ, nơi nắng sớm lặng lẽ hắt vào, rồi ngồi xuống, lôi sách ra… và gục đầu ngay lập tức.

Không xa đó, hai hàng ghế phía sau, ánh mắt của một người vẫn âm thầm quan sát.

Lyre – sinh viên năm nhất khoa Mỹ thuật – đang vẽ. Cô gái có mái tóc xoăn nhẹ, màu hạt dẻ, và cuốn sổ vẽ luôn kẹp dưới tay như một phần cơ thể. Bút chì của cô chuyển động không ngừng, khắc lên trang giấy hình dáng của chàng trai đang ngủ gục, ánh nắng xuyên qua kính chiếu lấp lánh trên tóc cậu.

“Lại quên cài nút cổ áo…” – Lyre thì thầm, môi mím lại trong một nụ cười nhẹ. “Lần thứ ba trong tuần.”

Cô nghiêng đầu một chút, chỉnh lại ánh sáng trên trang giấy, thì—

“Lại vẽ lén cậu ta à?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, khiến cô giật nảy. Lyre quay lại, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa chán nản của Lioren – sinh viên năm ba khoa Tâm lý học. Tay anh cầm ly cà phê đá, vai khoác hờ chiếc áo gió cũ.

“Không phải là ‘vẽ lén’.” – Lyre chữa cháy, “Em đang… ghi chép thị giác. Là một dạng luyện tập.”

Lioren ngồi xuống, chống tay lên thành ghế. “Ghi chép thị giác à? Nghe nghệ sĩ nhỉ. Có định gửi bản quyền cho người bị ‘ghi chép’ không?”

Lyre lườm anh, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui quen thuộc.

“Anh đến đây làm gì? Hôm nay không phải anh không có tiết sao?”

“Không có tiết, đúng.” – Lioren nhún vai. “Nhưng có tiết mục giải trí. Và hai đứa năm nhất nhiều chuyện là nguồn giải trí tốt nhất anh từng biết.”

Chuông giảng đường vang lên như hồi còi kéo về thực tại. Sinh viên dần ổn định chỗ ngồi, giáo sư bước vào, tay cầm bảng điểm và ánh nhìn nghiêm khắc.

---

10:30 – Giờ nghỉ giữa tiết

Trong căn tin ngập mùi bánh nướng và nước ngọt, Geal vật lộn với một miếng sandwich khô cứng như xi măng. Vừa nhai, cậu vừa nhìn đồng hồ với vẻ mặt bất mãn.

Một cái “phịch” nhẹ vang lên. Lyre đặt khay thức ăn xuống ghế đối diện.

“Anh vẫn chưa học được cách ăn sáng đúng cách à?”

Geal uể oải: “Quên đặt báo thức. Và bữa sáng là một phần của địa ngục.”

Lyre đẩy một hộp cơm nhỏ về phía cậu. “Em làm dư. Lấy đi.”

“Em không cần phải…”

“Không có gì đâu.” – Lyre quay mặt đi, hai má hơi ửng hồng. “Chỉ là… nếu anh ngất giữa tiết vì đói thì em sẽ bị phân tâm.”

Một tiếng ngáp dài chen ngang cuộc trò chuyện. Lioren ngồi xuống bên cạnh Geal, đặt ly soda lên bàn, vẻ mặt lười biếng.

“Đáng yêu thật đấy. Tuổi trẻ. Cơm trưa, blush má hồng, và hormone sinh viên.”

“Anh đến đây để làm nhà phê bình tình cảm đấy à?” – Lyre chép miệng.

“Không, anh đến để chứng kiến bi kịch sandwich.” – Lioren chỉ vào đống thức ăn tan nát của Geal.

---

16:30 – Tan học

Ánh nắng chiều xuyên qua hành lang dài phủ vàng nền gạch. Sinh viên ùa ra từ các lớp học như dòng nước lũ, đeo tai nghe, kéo balo, rì rầm những lời bàn tán cuối ngày.

Geal vừa đi vừa lẩm bẩm công thức trong miệng, tai nghe cắm lệch một bên.

“Geal!” – Tiếng Lyre gọi, chân cô bước nhanh đuổi theo.

“Hả? Có chuyện gì?”

“Anh Lioren rủ đi ăn. Em rủ anh. Thế là thành ba người.”

“Anh còn có bài lab...”

“Nếu anh không đi là em buồn lắm đó nha.”

Một giọng trầm vang lên từ phía cột hành lang:

“Pizza. Gà rán. Khoai lắc. Soda khổng lồ. Chống lại nổi không?”

Geal nhìn Lioren, rồi thở dài. “...Đi thì đi.”

---

17:15 – Quán ăn nhanh gần cổng trường

Tiệm ăn nhỏ, đèn vàng mờ. Nhạc pop lấp ló giữa tiếng dao dĩa. Mùi bơ và phô mai hòa với tiếng cười rộn ràng. Lyre nhai miếng gà, mắt sáng lên vì hạnh phúc đơn giản. Geal gắp khoai bằng vẻ dè chừng. Lioren thì như đang ở nhà hàng Ý sang trọng, nhai pizza như thưởng thức rượu vang.

“Có đôi khi…” – Lioren nói, ngả người ra ghế, mắt nhìn trần nhà – “Anh chỉ ước cuộc đời mãi như thế này. Trường học, bạn bè, đồ ăn nhanh. Không chiến tranh, không máu, không lựa chọn sinh tử. Chỉ cần lo làm bài cho kịp hạn.”

Im lặng.

Rồi Lyre cười nhẹ. “Em cũng vậy.”

Geal gật đầu, mắt nhìn ra cửa sổ. Những ánh đèn thành phố bắt đầu nhấp nháy.

---

Khi họ chuẩn bị rời đi, Geal bỗng rút từ cặp một cuốn sách bìa đen dày, viền vàng xỉn màu.

“Có ai đọc cuốn này chưa?”

Trên bìa là dòng chữ u ám:

> Huyết Dạ Trường Ca

Lioren nhướng mày. Lyre chau mày.

“Dark fantasy. Rất nặng.” – Lyre nói, “Em đọc vài trang rồi bỏ. Toàn thi thể, ác quỷ, và những đoạn như lột da người đọc ra xem.”

“Nghe hay đấy.” – Lioren cười nhẹ. “Anh thích kiểu truyện đó. Nhất là những truyện lật mặt nạ con người.”

Geal mở sách ra. Trang đầu tiên là hình minh họa: một chàng trai tóc dài đứng giữa đống tro tàn, ánh mắt lạnh như thép.

Bên dưới là dòng tên:

> Lioren – Kẻ mang bốn nguyên tố và chiếc bóng không tên.

“Trùng hợp ghê…” – Geal thì thầm.

Lioren cầm cuốn sách, lật vài trang. Một nụ cười thoáng qua môi anh. Ánh mắt anh nhìn xa xăm.

“Đôi khi…” – Anh nói khẽ – “Những gì ta đọc… là điều ta đã lãng quên.”

“Anh lại triết lý nữa rồi.” – Lyre chép miệng.

“Có thể.” – Lioren nhún vai.

Ánh sáng cuối ngày đổ lên cuốn sách, và trong khoảnh khắc đó… dường như một phần ký ức ngủ quên trong họ vừa khẽ lay động.

Buổi tối sau một ngày dài, mỗi người một ngả trở về căn nhà riêng của mình.

Lyre bước vào phòng, thở dài một chút như để rũ bỏ hết mệt mỏi trên vai. Cô đi thẳng vào phòng tắm, để dòng nước ấm trôi qua mái tóc xoăn nhẹ, rửa sạch những bụi bẩn và mùi mồ hôi của một ngày dài. Khi ra khỏi phòng tắm, Lyre khoác lên mình bộ đồ thoải mái, nhẹ nhàng, rồi nhẹ nhàng đặt cuốn sổ vẽ trên bàn làm việc trước cửa sổ. Ánh đèn vàng dịu dàng hắt xuống trang giấy trắng, và những đường nét bút chì lại chuyển động đều đặn, vẽ nên những hình thù mới từ những cảm xúc chớm nở trong lòng cô.

---

Lioren lại chọn cho mình một lối đi khác. Sau khi tắm rửa gọn gàng, anh bước lên phòng, nơi một chiếc bàn nhỏ được bày biện ngăn nắp, bên cạnh là giá sách đầy ắp. Lioren rút cuốn “Huyết Dạ Trường Ca” từ balo, đặt xuống bàn và ngồi vào ghế. Ánh đèn học trắng bật sáng, phản chiếu nhẹ trên từng trang sách đen kịt với những câu chuyện đậm màu u tối. Anh lặng lẽ đọc, đôi mắt thỉnh thoảng chớp chớp, dường như bị cuốn hút vào những tầng sâu của thế giới đó — một thế giới chẳng khác gì chính tâm hồn anh

---

Geal thì đơn giản hơn nhiều. Về đến nhà, cậu quăng balo xuống ghế sofa, vươn vai một cái đầy mệt mỏi rồi bước thẳng vào phòng tắm. Dòng nước lạnh tràn qua người như đánh thức cả cơ thể rệu rã sau một ngày dài. Khi bước ra, tóc còn ẩm, Geal vắt khăn lên vai, bật tivi bằng chiếc điều khiển quen tay.

Màn hình phát ra thứ âm thanh lạnh lùng đặc trưng của các bản tin thời sự buổi tối:

> “Trong tuần này, đã có 10 cánh cổng cấp D và 15 cánh cổng cấp E được đóng lại. Một lần nữa, Hội Bullmut chứng minh được hiệu quả trong việc kiểm soát các dị biến khu vực ven thành phố. Sự phát triển và phối hợp giữa các đấu sĩ đang mang lại hy vọng mới…”

Geal nhìn màn hình một lúc, mắt đờ ra.

“Hình như… đã hơn 50 năm từ khi Cánh Cổng xuất hiện,” cậu lẩm bẩm, giọng chán nản. “Và chúng ta vẫn đang gọi đó là 'hy vọng mới'…”

Không chờ bản tin kết thúc, cậu thở dài, với tay tắt tivi. Căn phòng lại chìm trong im lặng, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt của đèn trần phản chiếu lên trần nhà.

Geal bước chậm rãi lên phòng, kéo ghế, mở laptop. Đống bài tập lý thuyết đang chờ xử lý. Và một lần nữa, thế giới thực lại nhấn chìm mọi suy nghĩ viển vông vào những công thức và deadline.