Cây thương ánh sáng gào rít trong không trung, lao thẳng về phía Lioren như một tia chớp thánh khiết.
Anh vừa kịp xoay người, một lá chắn đất bùng lên, chặn đứng mũi thương. Nhưng chỉ trong tích tắc, thân thương vỡ vụn, hóa thành hàng trăm sợi xích ánh sáng đan chéo, quấn quanh tay chân anh, siết chặt như xiềng xích địa ngục.
> "Chàng hoàng tử của em..." – một giọng nói ngọt ngào, méo mó, ngân lên như tiếng đồng hồ hỏng. "Em về rồi đây, Geal..."
Cô bước ra từ màn khói: Lyre.
Không còn là người. Không còn là cô gái bình thường nữa.
Bây giờ, cô là sinh vật của ánh sáng bị nhiễm hắc ám, một Sâu Ánh Sáng biến dị – thứ tổ hợp giữa thiên thần và quỷ dữ, với cơ thể tái tạo vĩnh viễn, và linh hồn rỉ máu.
Cô cười, tung người, vung lưỡi hái máu đen về phía Lioren.
---
Lioren hét lớn, vận bốn nguyên tố trong người – lửa, đất, băng và sét – rồi đập mạnh hai tay xuống đất.
> “Tàn Dư Hỗn Nguyên – Phá Giới Trảm!”
Mặt đất rung chuyển. Một trụ đá bốc lửa trồi lên từ dưới chân Lyre, nhưng cô chỉ nghiêng người, nhẹ nhàng như một điệu múa, rồi biến mất.
Lioren mở to mắt – cảm giác tử thần cận kề.
Một tiếng “xoẹt” vang lên phía sau – Lyre xuất hiện trong một vụ nổ ánh sáng, lưỡi hái đã kề sát cổ anh. Anh kịp nghiêng đầu tránh, nhưng lưỡi hái vẫn rạch sâu qua vai trái.
> “Nhanh quá...” – Lioren lùi lại, máu chảy thành dòng, tay siết chặt.
Lyre bay lên, hai cánh ánh sáng xòe rộng. Từ không trung, cô gọi ra hàng chục cột ánh sáng chiếu thẳng xuống thành phố – không chỉ nhắm vào Lioren, mà cả dân thường đang ẩn nấp.
> “Không ai được rời đi. Không ai được quên ta.”
---
Lioren gầm lên, tạo ra kết giới bằng nguyên tố băng để ngăn ánh sáng tàn sát thêm. Cột sáng nổ tung thành những trận bão ánh sáng, đâm xuyên mặt đất.
Anh xoay người – đấm một cú bằng lửa và sét vào không trung, tạo ra lốc xoáy năng lượng. Lyre bị hút vào đó, lưỡi hái bay văng ra, cơ thể văng xuống đất.
Tưởng chừng trận chiến đã tạm lắng.
Nhưng không.
Lyre cười.
Máu đen trào ra từ miệng cô, rồi biến thành hàng trăm con sâu nhỏ, bò ngược về phía cô, chui lại vào mắt, tai, miệng cô như một cơn ác mộng sống.
> “Lioren à... Ngươi biết không?”
“Cơ thể này giờ không phải của ta nữa... nhưng cảm giác giết người... lại quá dễ chịu.”
Cô đứng dậy, từng khớp xương kêu răng rắc, rồi giang tay.
> “Tiệc Trắng!”
Một vùng ánh sáng khổng lồ bùng nổ – cả quảng trường chìm trong thứ ánh sáng dị dạng, mọi màu sắc biến mất, chỉ còn trắng và đỏ – da người bị lột sống dưới ánh sáng ấy.
Lioren gào thét, tạo kết giới đá quanh thân thể, nhưng sức mạnh anh đang giảm dần. Mỗi đòn phản công đều chậm đi, run hơn.
>"Không còn cách nào khác,hỗn độn"
Mắt anh từ từ sáng lên nhưng máu từ mắt chảy ra
>"Tới giới hạn rồi sao"
---
Lyre tiến tới. Lưỡi hái lại nằm trong tay.
Lioren khuỵu xuống, một chân gãy, máu rỉ ra từ mắt.
Cô đưa tay lên, chuẩn bị kết liễu – nhưng Geal đã xuất hiện.
> “Lyre... đủ rồi.”
Không tung đòn, không phép thuật.
Geal lao đến, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Lưỡi hái dừng lại, chỉ cách cổ Lioren vài phân.
> “Em nhớ không? lúc chúng ta cùng nhau cố gắng sống sót ở thử thách đầu vào?” "lúc chúng ta tránh giành một đĩa bánh?”
> “Xin lỗi lẽ ra. Là anh... người anh đã không đủ mạnh để cứu em sớm hơn.”
>"Chúng ta đã kể cho nhau rất nhiều về quá khứ, niềm vui"
Lyre run rẩy.
Lưỡi hái rơi xuống.
> “Em... đau quá, Geal à…”
Cô gục đầu vào vai anh.
Toàn bộ lưỡi hái vỡ tan.
Ánh sáng trong người Lyre bùng lên lần cuối như một đóa hoa chảy máu – cô ngất đi và bên trong cơ thể cô con sâu ánh sáng gần như sắp chết nhưng nó vẫn còn có thể tiếp tục
>"Ngủ ngon"
Geal hôn môi của cô
Lioren nhìn, đôi mắt đẫm máu.
Geal không nói gì. Anh chỉ ôm chặt lấy cô, nước mắt nhỏ lên vết thương trên trán cô.
Mưa rơi.
Lyre nằm trong vòng tay Geal, như một đứa trẻ vừa được cứu khỏi cơn ác mộng.
Cơ thể cô mềm đi, những vết thương không còn tái tạo. Cô thở thoi thóp, đôi mắt mờ đục vẫn cố gắng tìm kiếm ánh sáng cuối cùng.
> “Geal…” – tiếng gọi nhẹ như khói. “Anh... còn ở đây không…?”
Geal ôm chặt hơn.
> “Anh ở đây… luôn luôn…”
Cô mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên – rồi thiếp đi. Cơn hôn mê kéo đến như màn đêm dịu dàng. Cả quảng trường im lặng. Đám dân lành đã chết. Mùi máu và mùi khét vẫn còn vang vẳng trong không khí
Tưởng như ác mộng đã kết thúc.
Tưởng như niềm tin còn có thể cứu vãn.
Tưởng vậy thôi.
Một tiếng xoẹt sắc lạnh xé tan màn mưa.
Một tia đỏ phụt lên giữa cơn trắng xám.
Đầu của Lyre rơi xuống đất.
Lăn ba vòng... và dừng lại dưới chân Geal.
Geal đông cứng. Tay anh vẫn còn đang giữ lấy cơ thể không đầu của cô.
> “.....”
Cậu không hiểu chuyện gì xảy ra thì nhìn lên thì thấy.Lioren đứng cách đó vài bước.
Trên tay anh là thanh đao đẫm máu – không phải đao lửa, không phải sét – mà là một thứ gì đó khác. Tĩnh lặng. Không nguyên tố. Không phép thuật. Chỉ là ý chí giết.
> “...lyre vẫn còn sống…” – Geal lắp bắp, quỳ sụp bên xác cô. “Lioren… tại sao?”
Lioren không trả lời ngay. Cậu đưa tay lên, hứng vài giọt máu đang chảy từ lưỡi đao, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình như thể đang tìm câu trả lời trong đó.
Rồi cậu ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm – không còn tính nhân đạo, cũng chẳng còn niềm đau. Chỉ còn phán xét lạnh như thép.
> “Ác quỷ…”
“Nên chết đi.”
“Còn hơn là sống.”
Lioren bước qua Geal, bỏ mặc xác Lyre nằm giữa máu và mưa.
> “Tha thứ không làm cô ta trở lại là người.” “Chỉ có cái chết mới chấm dứt con đường trở thành quái vật.”
Cậu nói như thể đang tự nhắc mình.
Geal gào lên:
> “em ấy là người! Em ấy đã chiến đấu, em ấy đã tỉnh lại!”
> “Không,” – Lioren dừng lại, không quay đầu –
“Cô ấy gần như tỉnh lại. Nhưng gần như không bao giờ là đủ. Còn một mảnh... chỉ một mảnh thôi, của thứ quỷ dữ ấy vẫn sống. Và ta không chấp nhận rủi ro đó.”
Cậu đi trong mưa, để lại Geal quỳ bên thân thể không đầu của người con gái mình yêu.
Lioren nghe thấy tiếng kim loại kéo trên đá phía sau lưng.
Cậu không quay lại, chỉ khựng lại trong giây lát – một khoảng im lặng... kéo dài như ngàn năm.
Rồi một âm thanh chém vang lên, khô khốc và nặng nề.
Geal đã đâm lưỡi kiếm xuyên qua ngực mình.
Máu phun ra thành tia, hoà vào vũng máu của Lyre.
> “Nếu không thể cùng sống… thì cùng chết…” – cậu thì thầm, rồi ngã xuống, cậu ôm cơ thể đã lạnh ngắt của Lyre.
Geal và lyre đã– chết bên nhau.
Một khoảnh khắc mà ngay cả các vị thần cũng phải im lặng.
Lioren đứng đó. Không quay đầu.
Ánh mắt cậu nhìn vào khoảng không xa xăm, nơi lằn ranh giữa nhân tính và quỷ dữ đã bị xoá nhoà.
Gió rít qua mái tóc rối bời.
Mưa không còn làm mát được cơn thịnh nộ đã chết trong tim.
Cậu chỉ thốt ra một chữ, gần như không phát âm thành tiếng:
> “...Ngu ngốc.”
Không có cảm xúc. Không có tiếc thương. Chỉ là một phán xét... lạnh như thép.
Và rồi cậu bước đi, bóng lưng nhỏ bé dần trong làn mưa xám.
Phía sau, chỉ còn lại hai xác người nằm giữa máu và gió, như hai đóa hoa đỏ úa không bao giờ nở.
---
> “Khi một vị cứu tinh bắt đầu giết người vì công lý... thì hắn đã thôi là người.”
---
Vào ngày hôm đó cả lục địa chấn động với tin tức "người dân thành trì Elaron đã bị thảm sát hơn 1 triệu người" nền kinh tế và chính trị đang trên bờ vực sụp đổ
---
"Có vẻ như tôi thắng ván cờ này rồi" Kael Vandros
"Tiếc thật nếu con bé không bị ảnh hưởng tới tính cảm thì tôi đã thắng rồi" Veyrion Vanilis
Cha ơi
"Con gái ngoan của cha,con tới đây làm gì vậy" Kael Vandros
"Con muốn chơi với cha"
"Được rồi vậy cha sẽ chơi với con nhé"Kael Vandros
"Cả gia đình chơi vui vẻ,tôi về đây" Veyrion Vanilis
Cô bé đó vẩy tay và nói
"Chúc ông về cẩn thận"