Tiếng máu tan vào không khí vừa dứt, một khoảng trống lặng đến lạnh lẽo lan ra.
Gió không thổi. Mùi tro bụi vẫn còn lơ lửng. Lioren cúi đầu, hơi thở đứt đoạn. Hỗn Độn trong mắt anh mờ dần, tan ra như sương sớm. Tay anh vẫn run.
> “Lyre...”
Một giọng nói vang lên từ đằng sau, không to, không nhỏ — mà rất người.
Lioren xoay người lại.
Một người đàn ông đứng giữa hành lang cháy dở, áo choàng đen thẫm như sắt gỉ, vai trái còn vương máu. Ánh mắt hắn như đinh sắt cắm vào ký ức: trắng đục, không cảm xúc, nhưng bên trong... là địa ngục đang im lặng.
Geal.
Hắn không hỏi. Không thét. Cũng không rút vũ khí.
Chỉ bước tới, chậm rãi, như đang dẫm lên từng khoảnh khắc cuối cùng còn lại của một điều gì đó đã mất.
Hắn nhìn khoảng trống nơi Lyre đã biến mất. Mắt hắn lướt qua không khí — như thể vẫn thấy mái tóc xoăn, tiếng cười ngớ ngẩn, ánh nhìn trẻ thơ.
> “cậu ấy... rất thích đọc sách.”
> “cậu ấy đã rất khổ sở.”
Lioren siết chặt tay. Nhưng không nói gì.
> “cậu ấy từng hỏi tôi: ‘Nếu mình chết, liệu thế giới có khóc cho mình không?’…”
> “Tôi không biết. Tôi đã không trả lời được. Và giờ cậu ấy ấy chết...”
Hắn ngẩng đầu. Ánh nhìn đâm xuyên qua tròng mắt Lioren như lưỡi dao không sắc — nhưng vẫn đau.
> “ Ngươi có trả lời được thay tôi không?”
“Thế giới... có khóc cho em ấy không?”
Lioren mở miệng. Nhưng cổ họng anh khô khốc. Những từ muốn nói đều cháy rụi ngay giữa lồng ngực.
> “...Không.”
> “Thế giới không khóc cho quái vật.”
Lioren nói, nhưng tiếng nói ấy chưa kịp chìm hẳn trong không khí thì…
Một giọng nói vang lên, nhỏ nhẹ mà lạnh lùng:
> “Geal…”
Cả Lioren và Geal đồng thời quay lại.
Máu đen loang lổ từ trận chiến bỗng tụ lại, xoắn tròn và sôi sục. Một tiếng nứt như vỏ trứng vỡ vang lên.
Từ đó, Lyre tái sinh.
Cô đứng dậy, da trắng tinh, tóc ướt sũng, mắt vàng kim lóe sáng lạnh lùng. Cơ thể cô tái tạo hoàn hảo, như một ác mộng sống lại.
> “Geal... cuối cùng anh cũng tới rồi.” – Lyre cười nhẹ, bước tới gần.
Lời nói chưa dứt, cô đã chuẩn bị tiến về phía Geal.
Nhưng Lioren không để chuyện đó xảy ra.
Anh khẽ siết tay, tập trung mọi nguyên tố trong người, rồi bỗng bật mạnh – một luồng khí đất, lửa, và sét hợp lại thành một cú đánh khủng khiếp.
Đòn tấn công mang lực lượng khổng lồ ập thẳng vào Lyre.
Cô bị đánh bật ra khỏi vị trí, lao như một mảnh vỡ xuyên qua không khí, bay xuyên học viện…
> “BÙMMM!”
Cô va đập mạnh xuống thành phố bên dưới, để lại một vết lõm sâu trên mặt đất.
Lioren đứng im, hơi thở gấp gáp, tay run rẩy.
Geal nhìn anh, mắt mở to, đầy hoang mang.
> “Đó là...Lyre sao…?”
---
Cơ thể Lyre bị đánh bật khỏi không trung, văng qua những mái ngói đỏ sẫm, xuyên qua một tòa tháp cổ của học viện rồi rơi mạnh xuống con phố lớn giữa lòng thành trì thủ đô.
ẦM!
Mặt đất vỡ nát. Một hố sâu hình người in lên nền đá, bụi khói cuộn lên như tro tàn của một nghi lễ máu bị bỏ dở.
Người dân gần đó dừng lại, ngoái đầu về phía vụ va chạm. Ánh mắt họ phản chiếu hoang mang, không ai hiểu điều gì vừa xảy ra.
Một bé gái đánh rơi con gấu bông. Một người mẹ ôm con lùi lại. Một lính gác siết chặt cây thương trong tay.
Rồi cô đứng dậy.
Cơ thể Lyre gãy gập trong nhiều điểm, máu đen rịn ra từ mọi khớp xương. Nhưng từng tấc da thịt lại tái tạo, từng giọt máu chảy ngược về tim. Và rồi cô mở mắt – hai đồng tử vàng kim như kim loại chảy, trống rỗng.
Cô không còn là Lyre nữa.
---
Máu đen trào ra từ bàn tay cô, xoắn lại thành lưỡi hái. Cô bắt đầu giết – không cần lý do.
Một đứa trẻ đầu tiên. Một nhát chém xuyên qua bụng mẹ đang che chắn.
Rồi lính gác. Rồi người bán hàng. Rồi kẻ chạy trốn, người cầu xin.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là: không còn ảo mộng.
Không còn tiếng cười trẻ thơ vang vọng như mọi khi cô chiến đấu.
Không còn hình nộm múa quanh cô, không còn "gia đình nhỏ", không còn lời chào lạ tai hay trò chơi kỳ quái.
Chỉ còn tiếng hét. Tiếng máu rơi. Và mùi thịt người cháy khét.
Trong đôi mắt Lyre lúc này, thế giới vẫn là một khu vườn nơi mọi người đang nhảy múa. Nhưng sâu bên trong, một phần cô – nhỏ bé, gào thét, run rẩy – nhìn thấy hết.
> “Mình đang làm gì vậy...? Tại sao tay mình không dừng lại...? Sao tiếng cười không còn nữa...? Sao mọi người... lại nhìn mình như thế...?”
Cô không điều khiển được cơ thể.
Cô chỉ có thể chứng kiến. Và máu không dừng.
---
Từ học viện, Lioren và Geal đang lao xuống phố với tốc độ thần tốc. Gió lùa qua mặt họ như kim châm, và tiếng la thất thanh vang vọng như chuông báo tử.
"Tôi tên Lioren"
Geal nghiến răng, đôi mắt hoảng loạn:
> “Lioren! Chuyện quái gì đang xảy ra với Lyre?!”
Lioren không nhìn cậu, giọng trầm hẳn đi:
> “Cô ấy bị Sâu Ánh Sáng điều khiển... một sinh vật bị biến đổi gen bởi một kẻ tên Veyrion – thứ lai tạp giữa ánh sáng và ác quỷ.”
> “Vốn loài sâu này tăng cường sức mạnh phép thuật ánh sáng... nhưng khi bị biến đổi, chúng bắt đầu ăn thịt con người để nuôi dưỡng cơ thể, và... sau đó sẽ đẻ trứng.”
Geal chết lặng.
> “Nếu không giết nó ngay, toàn bộ thành trì này... sẽ thành một mồ chôn tập thể.”
---
Họ đến nơi.
Cảnh tượng hiện ra như địa ngục vẽ bằng máu người.
Xác trẻ con cháy sém co quắp dưới lòng đường.
Một người mẹ bị chẻ đôi vẫn còn ôm đứa con đã tắt thở.
Lính gác cụt tay, lưỡi cắt nằm lăn lóc giữa vũng máu đặc quánh.
Một người đàn ông bị đóng vào tường bằng chính xương của mình.
Tất cả đều chết trong hoảng loạn. Trong vô vọng. Trong sợ hãi.
Lioren bước qua xác người, đôi mắt lạnh như băng:
> “Chúng ta còn thời gian... nhưng rất ít. Nếu cô ấy đủ dinh dưỡng... trứng sẽ nở. Và rồi sẽ không chỉ là một Lyre.”