Khúc Tận Cùng VIII

Cô gái ngồi xổm giữa đống xác chết ngẩng đầu. Đôi mắt vàng như đồng xu, đôi môi lem máu, và tay vẫn còn cầm trái tim người – như đang ăn bữa tối yên bình.

> “Ồ... là một con gấu bông biết đi...” – Lyre thì thầm.

Rồi cô phóng tới, không cảnh báo, không tín hiệu. Một đợt sóng năng lượng bắn ra từ lòng bàn tay cô, phá vỡ không khí thành những lát cắt – hình bướm bằng máu bay vù vù về phía anh.

Lioren lập tức dịch chuyển sang trái, chân đạp xuống một runestone, tay phải xoay nhanh – một trụ đất trồi lên chắn trước, hấp thụ đợt đầu. Anh bật ngón tay:

> "Hỏa trận – Liệt Diễm Phá!"

Một vòng tròn lửa bùng nổ từ dưới chân, tạo thành một làn sóng hỏa diệm xanh rực tấn công toàn bộ bán kính quanh anh.

Nhưng Lyre không né – cô để lửa chiếm lấy mình.

> “Nóng ghê... như bàn tay Geal khi anh ấy chạm vào mình vậy... Hì hì.”

Và rồi cô cười. Da thịt cô sủi bọt, tự tái tạo, như máu đang... mọc lại.

---

Lioren lùi ra xa, hai tay tạo ấn quyết. Không khí dao động, 4 vòng tròn nguyên tố hiện lên quanh cơ thể:

Băng – Tỏa Hàn Diệp

Lửa – Thiêu Tâm Liên

Đất – Huyền Giáp Trận

Sét – Thiên Phá Trụ

> “Phải kết thúc sớm.”

Anh đạp mạnh xuống đất. Cột sét đánh xuống từ hư không, chạm vào tay anh như thanh kiếm sống. Lioren lao tới, mỗi bước chân là một mảnh sàn vỡ vụn, tốc độ vượt qua âm thanh.

Lyre nghiêng đầu. Cô tách ra làm ba bản thể – mỗi bản là một “Lyre” khác nhau: một đứa bé, một thiếu nữ, và một bà lão – tất cả cùng cười, cùng nhào tới.

> “Chúng mình là một gia đình nho nhỏ đấy~!”

---

Lioren vung tay – băng chém ngang. Một Lyre tan thành khói. Hai Lyre còn lại xoay mình, từ lưng mọc ra gai máu như xúc tu.

Anh xoay người giữa không trung – Thiên Phá Trụ – Đột Thương Điện Tâm!

Một mũi thương bằng sét dài 5 mét bắn ra từ tay anh, xuyên thủng một Lyre... nhưng nó lại hóa thành con rối rỗng ruột, rơi xuống.

> “Không thật đâu... Đây là một buổi múa rối đấy.”

Lioren bị hàng trăm sợi dây máu móc vào vai, lưng, cổ tay. Anh bị kéo mạnh về phía Lyre – cô đang bay giữa không trung như một con bướm đẫm máu, cười ngặt nghẽo.

> “Lần này anh là bạn nhảy nhé~?”

---

Tay trái Lioren kích hoạt Ấn Băng – Toái Tinh Băng Giáp.

Nhiệt độ trong không khí tụt xuống âm 50 độ. Cả không gian bị đóng băng trong tích tắc, phá vỡ tất cả dây máu, khiến Lyre khựng lại một giây.

Lioren không bỏ lỡ – Đấm thẳng vào bụng cô – “Di Hỏa Trảm Tâm!”

Một cú nổ bùng từ bên trong cơ thể Lyre. Máu bắn ra, tóc cô cháy khét.

Cô rít lên. Lioren lùi lại, máu chảy từ tai – anh đã vận quá nhiều nguyên tố một lúc.

---

Lyre vẫn đứng. Tay cô đẫm máu. Cô cười một mình.

> “Thích lắm… lần đầu tiên được đánh nhau với một con búp bê biết cử động.”

Lioren thở dốc. Tay anh run rẩy.Cúi đầu.

> “...Đủ rồi.”

Hơi thở anh như đóng băng trong không gian đặc quánh mùi chết chóc. Đôi vai rung nhẹ, không rõ là vì cạn kiệt hay vì thứ gì đó đang dâng trào.

Rồi anh ngẩng mặt.

Mắt anh mở to — ba tròng xoáy hỗn độn rực sáng: đất – băng – lửa – sét – tất cả như bị nuốt vào một xoáy xoắn vô tận. Tròng mắt biến thành những vòng tròn lồng nhau, liên tục đổi hướng, không theo quy luật nào của vật lý hay lý trí.

"Hỗn Độn Khai Mục."

Không phải tiếng nói. Mà là tiếng thức tỉnh. Không phải gầm thét. Mà là lời phán quyết.

Không gian rạn vỡ.

Mọi hình dạng trở nên... không đúng nữa. Đường viền Lyre nhòe đi, như bức vẽ bị dội nước. Váy cô rũ xuống như tan chảy, từng sợi tóc hóa thành khói. Tay cô co lại, chân thu nhỏ, gương mặt mất đi cấu trúc con người — như thể cô đang bị quay ngược lại thành khái niệm ban đầu của mình.

Cô giật mình. Miệng vẫn nở nụ cười, nhưng mắt đã hoảng loạn.

> “Cái... gì đây...?”

“Geal ơi... cứu em với...”

Không có ai trả lời. Gấu bông tan thành bụi. Những chiếc kẹo xung quanh rạn ra như vỏ trứng, vỡ nát không tiếng động. Mỗi mảnh vỡ rơi xuống là một ký ức: giọng cười của cô, ánh mắt thèm khát, tiếng gọi tên Geal… Tất cả rơi như tro, như tuyết bẩn.

Một tiếng bùm trầm vang lên – không phải tiếng nổ, mà như tiếng vũ trụ thở ra.

Cơ thể Lyre bị nén lại

Mắt, tai, mũi, miệng cùng bật mở — từ đó phun ra máu, không đỏ, mà đen đặc như mực. Thứ đó chảy ngược lên, tạo thành những ký tự kỳ dị giữa không trung, rồi tự cháy trong lửa trắng.

Cô không hét. Không còn tiếng người.

Chỉ còn một thực thể đang bị xóa khỏi định nghĩa.

Thịt không còn là thịt. Da không còn là da. Mà là những mảng ký ức – hình ảnh tuổi thơ – tiếng hát ru – nỗi cô đơn – bị bẻ đôi, nhào trộn, nghiền nát. Một lượng máu khổng lồ bắn tung ra – nhưng không rơi xuống đất. Nó đứng lơ lửng như bị đông cứng giữa thời gian. Từng giọt máu mang khuôn mặt cô, những nụ cười khác nhau, những ánh mắt yêu đương, khát khao, giận dữ — tất cả vỡ thành bụi hồng khi chạm ánh mắt Lioren.

> “Không công chúa nào ở đây cả,”

“Chỉ là một mảnh vỡ không ai yêu thương.”

Lioren bước một bước. Không khí xung quanh anh lặng tuyệt đối.

Lyre – hay thứ từng là Lyre – đang co lại thành một đốm hồng nhỏ, rung nhẹ như tim thai.

Anh giơ tay.

Một tia sét, một làn băng, một nhánh lửa, và một nhát chém của đất hợp thành đường cắt cuối cùng

Cô tan ra, không tiếng động.

Chỉ còn gió thổi qua. Và Lioren, đứng đó — mắt nhắm lại, tay rũ xuống, máu chảy từ khóe môi.

>"Xong rồi"

Khi Lioren quay đầu về phía cửa ra thì thấy Geal đang đứng đó.Cậu đã chứng kiến cảnh mà Lioren nén cả cơ thể của cô