Người Rời Đi Không Có Lối Quay Về

Framat không bao giờ có bình minh thực sự.

Những đám mây nặng trĩu xám đục như dầu cũ phủ kín bầu trời, khiến ánh sáng rọi xuống luôn mờ mịt như thể mặt trời chỉ là một ký ức xa xôi. Những ngọn cờ rách nát treo trên cổng thành phần lớn là của các đoàn thám hiểm chưa từng trở về, mỗi lá cờ là một đoạn ca bị cắt dở. Và trong thành trì đó, Mira – mười sáu tuổi, mang đôi mắt lấp lánh ánh sao chết – đang chuẩn bị cho chuyến đi cuối cùng của mình.

Cô đã sống như một kẻ khám phá: ngủ trên các tảng đá nóng, ăn rễ cây bị nguyền, cười giữa những tiếng rên rỉ vọng ra từ những xác tàu cổ. Hơn một lần cô phải chọn giữa việc cứu bạn hay cứu bản thân. Và giờ đây, trước khi đối mặt với vùng đất bị cấm – Lục địa Đen – Mira không cảm thấy sợ. Cô chỉ thấy lạnh.

Sáng nay, cô đến Chợ Mắt Sâu để tìm Bael – người được mệnh danh là "kẻ biết bản đồ không tồn tại". Ông đang ngồi trong một cái thùng rỗng lật úp, xung quanh là sương mù nhân tạo dùng để che mắt lũ ruồi cơ học.

— Cháu muốn lộ trình mới nhất tới Cảng Trầm Huyễn. Và thông tin về vùng nước chết.

Bael nhếch mép, cặp mắt như sỏi cạn nhìn thẳng vào Mira.

— Lục địa Đen không có cửa. Nó là vết nứt. Một lần cháu bước vào, thế giới này sẽ không còn là của cháu nữa. Cháu sẽ chỉ còn là cái tên được khắc trên đá – nếu còn ai nhớ.

Mira không đáp. Cô chỉ mở bản đồ, chỉ thẳng vào một đường vòng nguy hiểm xuyên qua Thủy vực Vọng Thể – nơi từng nuốt trọn đoàn thám hiểm 72 người cách đây chỉ 3 tháng.

Bael chậc lưỡi, rồi đưa cô một bản đồ bằng da thú bạc ngâm huyết – vật liệu không bị ảnh hưởng bởi nhiễu linh khí.

— Đây là tất cả. Đi cùng ai?

— Elen.

Cái tên rơi xuống như một hòn đá trong giếng cạn. Bael không nói gì nữa. Ánh mắt ông trầm xuống, rồi ông nói:

— Nếu cháu thấy có một cánh hoa in ở trên người thì hãy cẩn thận

---

Chiều hôm đó, Mira rảo bước tới khu mộ thám hiểm, nơi gió luôn thổi ngược và cỏ không bao giờ mọc quá mắt cá chân. Ở đó, cô đã hẹn Elen.

Elen đã đến trước. Cậu ngồi bên hai hố nhỏ được đào sơ bằng tay – không quá sâu, nhưng đủ để chôn một cái tên. Gương mặt Elen bị bóng nắng hoàng hôn xẻ làm hai phần: một bên làn da con người, bình lặng như gỗ trầm; bên còn lại là một con mắt hoa quỷ tám cánh đang khẽ chuyển động như lửa lạnh.

— Tớ nghĩ… nếu không thể quay về… thì nên có mộ. – Elen nói, giọng đều như thể đang đọc câu thơ của người khác.

— Đúng. – Mira đáp, và đưa cho cậu một viên đá mài.

Họ ngồi bên nhau, khắc tên mình lên hai phiến đá phẳng nhặt từ sườn thung lũng Câm. Mira khắc trước:

> Mira –tuổi 16

Elen cười khẽ, rồi viết:

> Elen – tuổi 17

Khi hai phiến đá được cắm xuống đất, hoàng hôn vừa chạm tới mép sườn đồi. Một cơn gió lạ cuốn qua, mang theo hương của đại dương và khói thiêu – như một điềm báo. Mira đặt tay lên mộ của mình, cảm giác đá mát lạnh như bàn tay quá khứ.

— Cậu có sợ không? – Elen hỏi, mắt không rời cánh hoa quỷ nhấp nháy trong con mắt trái.

— Có. – Mira đáp, thành thật – Nhưng sợ không có nghĩa là không bước tới. Nếu không có ai đi… thế giới sẽ không bao giờ mở ra thêm một tấc.

Elen cúi đầu, rồi đứng dậy.

— Tớ đã xong việc ở học viện. Giờ… tớ chỉ còn mỗi việc: bảo vệ cậu đến tận cùng.

Mira mỉm cười. Lần đầu tiên sau nhiều năm, nụ cười không có vẻ lạnh.

---

Khi đêm buông xuống, họ trở lại căn trọ nhỏ ở rìa thành.

Mira bước vào phòng Elen. Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng hắt lên từ những ngọn nến được đặt quanh một chiếc ghế sắt cũ. Elen ngồi đó, bất động, quanh cậu là những dụng cụ tra tấn – móc, kim, vòng bó xương, bình hút máu. Nhưng tất cả không dùng để trừng phạt. Mà để kiểm soát.

— Cậu… – Mira cắn môi – Cậu vẫn làm vậy à?

Elen không quay đầu, chỉ đáp:

— Nếu tớ ngừng lại, con quỷ bên trong sẽ không ngủ. Nó sẽ nhấn chìm tớ. Và nhấn chìm cậu nữa.

Mira bước lại, chạm tay lên vai cậu.

— Không cần phải là con quỷ tốt. Chỉ cần là Elen – người từng cùng tớ ngắm sao.

Trong khoảnh khắc đó, ngọn nến rung rinh. Ánh sáng vàng chiếu vào hai đứa trẻ từng nằm trên đống rơm, mắt nhìn lên trời, mơ về một lục địa mà không ai biết hình thù thật sự.

---

Kael Vandros

"Trăng đêm nay đẹp thật"

"nó khiến ta nhớ lại lúc mà ta còn ở lục địa đen, thật sự là một nỗi ám ảnh về nó Lời Nguyền"

"Nhưng nó cũng giúp ta biết về tổ tiên của ác quỷ"