LỤC ĐỊA ĐEN

Gió không thổi, nhưng cây cối vẫn lắc lư như đang rùng mình. Ánh sáng nơi đây không đến từ mặt trời, mà như được chắt ra từ những mạch máu vỡ trong lòng đất — ánh sáng đỏ, mờ đục, thở hổn hển. Mira và Elen đứng tại ranh giới cuối cùng của lục địa Huyết Dạ — phía sau là những thị trấn, là học viện, là những thứ có thể được gọi là "thực tại". Phía trước là thứ không ai có thể gọi tên.

Một đường rạn nứt cắt ngang mặt đất, sâu đến mức tưởng như xuyên qua tận ý thức. Phía bên kia là lục địa Đen. Không một bản đồ nào có thể vẽ, không một kẻ trở về nào có thể kể. Nhưng nó ở đó, như một vết thương khổng lồ không bao giờ khép miệng.

"Nó… nó đang nhìn mình." Mira thốt lên, mắt cô mở to, tròng mắt run rẩy. Trước mặt họ không có gì — hay đúng hơn là không gì có thể được mô tả. Không khí tràn ra từ lục địa Đen như một dạng ý thức lỏng, trườn bò vào từng lỗ chân lông. Không khí ấy có mùi của sắt, của thịt thối rữa, và của những giấc mơ từng bị ai đó cắt làm đôi.

Elen không trả lời. Cậu đang run, nhưng không vì sợ — mà vì cơ thể cậu đang biến đổi. Mạch máu trên mặt nổi lên, như những con rắn nhỏ cố thoát khỏi da thịt. Một tia máu phun ra từ lỗ tai, từ khóe mắt, từ giữa các ngón tay.

Lời nguyền đầu tiên — sự phản kháng của lục địa Đen với bất cứ thứ gì mang tên sống. Mỗi bước chân là một cuộc mặc cả giữa sự tồn tại và ý chí.

"Nếu không thích nghi… ta sẽ bị đào thải," Mira thì thầm. Cô ngồi xuống, thở bằng miệng. Không khí nơi này như hàng ngàn cây kim nhỏ đâm vào cổ họng mỗi khi hít vào. Ngực Mira phập phồng, từng tiếng ho bật ra cùng đám máu tươi sủi bọt.

Trước mặt họ, những tảng đá không đứng yên. Chúng đổi hình dạng theo góc nhìn — lúc thì như mặt người đang khóc, lúc lại như những hài nhi dính liền không thể phân biệt đầu và chân. Có thứ gì đó trườn qua mặt đất. Nó không có chân, nhưng mỗi lần lướt qua lại để lại dấu máu nhỏ bốc khói. Trên lưng nó, là khuôn mặt của một đứa trẻ — vẫn còn đang cười.

"Elen… nhìn kìa." Mira chỉ về một vách đá trước mặt. Trên đó, có hàng trăm bàn tay khắc vào đá, như thể người ta cố trèo lên nhưng đã bị hút vào trong. Máu rỉ ra từ các khe nứt, thấm vào đá, khiến từng phiến như đang… mọc mạch.

Elen quỳ xuống, thở gấp. "Cảm giác như chính mình đang bị lột… từ bên trong. Mira… cậu có nghe tiếng chúng nó thì thầm không?"

Mira không trả lời. Cô đang nhìn một sinh vật ở đằng xa. Không biết nó di chuyển bằng cách nào — nó không có chân, không có cánh, không có thân thể nhất định. Chỉ có hàng trăm mắt và miệng. Một vài trong số đó đang hát. Thứ ngôn ngữ không có âm, chỉ là rung động — nhưng nó buốt đến tận xương.

Xung quanh sinh vật ấy, không gian cong vênh như đang tan chảy.

"Đừng nhìn quá lâu," Elen nói, giọng nghẹn. Một trong những mắt cậu chuyển sang màu đen thẫm, tròng mắt nở ra như nấm. "Tôi… tôi nghe thấy lời thì thầm của nó trong đầu. Nó bảo tôi đừng quay lại. Nó nói… 'ở đây là nhà'."

"Không!" Mira hét lên, kéo tay Elen. Cô cắn môi đến rách để giữ tỉnh táo. "Chúng ta đã đến tận đây. Không thể bị những ảo ảnh đầu tiên giết chết. Hít thở, Elen. Hít vào và tưởng tượng… mùi của cánh đồng, của nắng, của ngôi làng."

Không khí vẫn cứa vào phổi họ như lưỡi dao. Mạch máu từ các lỗ trên cơ thể vẫn không ngừng rỉ. Nhưng dần, Mira đứng được. Cô nhìn về phía trước — nơi bầu trời như được tạo từ hàng tỷ tấm gương vỡ vụn. Nơi bầu trời phản chiếu không phải mặt đất mà là… ký ức của những kẻ từng bước vào đây. Một thoáng, Mira thấy chính mình — không tóc, không mắt, đang hát một bài hát bằng tiếng mà cô chưa từng học.

Cô quay đi. "Chúng ta phải bước tiếp. Nếu đứng đây quá lâu, chúng ta sẽ hòa vào nơi này."

Elen khẽ gật. "Mira… tôi thấy một thứ. Phía trước, có gì đó… giống như một cánh cửa. Nhưng nó không cố định. Mỗi lần chớp mắt là nó lại đổi hình dạng."

"Chúng ta không cần hiểu. Chỉ cần đi. Đó là sự thật duy nhất ở đây."

Cả hai bước tiếp. Dưới chân họ, đất mềm như thịt người. Mỗi lần đặt chân xuống là một tiếng rên khe khẽ vọng lên. Bầu không khí vẫn không cho phép họ thở quá sâu. Cơ thể vẫn đang rỉ máu. Nhưng từng bước, họ bắt đầu cảm thấy… một dạng quen thuộc. Như thể họ đã chết và được sinh ra từ chính vùng đất này.

Và lục địa Đen, như đang cười. Không có tiếng cười. Nhưng những bóng đen lướt qua, những mặt người méo mó trong đá, tất cả đều đang nhếch mép.

Chào mừng về nhà.