Bầu trời Cô nhi viện Ánh Sao đã ngả màu cam tím. Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều muộn hắt hiu trên những bức tường đá cũ kỹ, báo hiệu giờ giới nghiêm sắp đến. Hầu hết lũ trẻ đã lục tục kéo nhau vào trong, chỉ còn lại tiếng cười nói xa xa và tiếng bát đĩa lanh canh từ phía nhà bếp.
Nhưng ở một góc khuất sau dãy nhà, nơi khu vườn bỏ hoang bị lãng quên, hai bóng hình nhỏ bé vẫn đang lén lút di chuyển.
"Nhanh lên, Hikari! Sắp tối rồi đấy!" Giọng Aoi thì thầm, đầy vẻ thúc giục nhưng không giấu nổi sự phấn khích. Mái tóc xanh băng giá của cô bé năm tuổi hơi rối xù sau một ngày chạy nhảy, đôi mắt màu vàng hổ phách lanh lợi đảo liên tục, dò xét.
Hikari, với mái tóc lam nhạt được buộc gọn gàng hơn, khẽ níu lấy vạt áo Aoi, bước chân có phần ngập ngừng. "Aoi này, chúng ta không nên vào đây đâu. Cô Hana mà biết thì..."
"Suỵt! Sợ gì chứ?" Aoi gạt tay. "Chỉ một chút thôi. Tớ nghe nói có thứ gì đó rất hay ho ở trong này." Tính tò mò và dạn dĩ luôn là động lực lớn nhất của Aoi, và Hikari, dù cẩn trọng hơn, lại chẳng bao giờ nỡ bỏ bạn mình một mình.
Khu vườn thực sự hoang tàn. Cỏ dại mọc cao đến đầu gối hai đứa trẻ, những bụi cây um tùm che khuất tầm nhìn, và không khí ẩm thấp mang theo mùi đất mục và lá khô. Một vài con đom đóm bắt đầu lập lòe, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn.
Bất chợt, Aoi dừng khựng lại, tai vểnh lên. "Cậu có nghe thấy gì không?"
Hikari lắng tai, chỉ nghe thấy tiếng dế kêu và tiếng gió xào xạc. "Nghe... gì cơ?"
Không đợi Hikari trả lời, Aoi đã rón rén tiến về phía một bụi cây lớn um tùm gần bức tường đá đổ nát. Cô bé vén những cành lá sang một bên, và rồi, cả hai đứa trẻ cùng nín thở.
Dưới bụi cây, co ro trong một hốc đất nhỏ, là một sinh vật mà chúng chưa từng thấy bao giờ. Nó to hơn cả con chó mực già của bác đầu bếp, toàn thân phủ một lớp vảy màu đỏ thẫm tựa như những viên hồng ngọc tối màu. Một bên cánh nhỏ xíu, mỏng manh như da, có vẻ bị trầy xước và rũ xuống một cách bất lực. Nó thở khò khè, từng hơi thở nặng nhọc và yếu ớt.
Khi nghe tiếng động, sinh vật ngẩng đầu. Đôi mắt dị sắc của nó – một bên màu cam rực như lửa chiều, một bên vàng óng như mật ong – mở to, nhìn chằm chằm vào hai cô bé. Con ngươi dọc, sắc lẻm, không giấu nổi vẻ hoang dại và cảnh giác, nhưng sâu trong đó, Aoi và Hikari lại thấy một nỗi đau đớn và một sự thông minh lạ lùng.
Hikari theo bản năng lùi lại một bước, bàn tay nhỏ bé nắm chặt hơn vạt áo Aoi. "Nó... nó là con gì vậy, Aoi?" Giọng cô bé run run.
Aoi thì ngược lại, đôi mắt sáng rực lên vì tò mò và một chút gì đó như tìm thấy kho báu. Nhưng khi nhìn kỹ hơn vào vết thương và vẻ kiệt sức của sinh vật lạ, sự phấn khích ban đầu của cô bé nhường chỗ cho một cảm xúc khác. "Tớ không biết," Aoi thì thầm, "nhưng nhìn kìa, nó bị thương rồi."
"Nó... nó có vẻ đau lắm," Hikari khẽ nói, lòng trắc ẩn vốn có trong cô bé trỗi dậy, át đi nỗi sợ hãi ban đầu. "Mắt nó nhìn tội nghiệp quá, như là... như là nó hiểu chúng ta vậy."
Aoi gật đầu. Cô bé từ từ ngồi xổm xuống, cố gắng tỏ ra thân thiện. "Này cậu bạn đỏ thẫm," Aoi cất giọng nhẹ nhàng, điều hiếm thấy ở một cô bé thường ngày hay lớn tiếng, "cậu sao thế? Ai làm cậu bị đau à?"
Sinh vật lạ chỉ nhìn Aoi, không hề hung dữ như vẻ ngoài của nó. Nó khẽ rên lên một tiếng, rồi dùng chiếc đầu có vảy dụi nhẹ vào bên chân không bị thương, như muốn chỉ vào vết đau của mình. Khi Aoi thử đưa tay chạm nhẹ vào lớp vảy gần vết xước, một luồng hơi nóng thoảng qua. "Ối!" Aoi giật nhẹ tay lại. "Người cậu nóng quá!"
Hikari lo lắng: "Hay là nó bị sốt?" Cô bé nhìn quanh, rồi vội hái mấy chiếc lá mã đề to bản gần đó. "Bà bếp từng nói lá này đắp vào vết thương sẽ đỡ đau."
Dù còn vụng về, hai cô bé bắt đầu công cuộc "cứu chữa". Hikari cẩn thận lau nhẹ vết xước bằng mép áo thấm chút sương đêm còn đọng trên lá, Aoi thì thầm những lời dỗ dành ngô nghê. Sinh vật lạ, ban đầu còn hơi co rúm, dần dần thả lỏng hơn. Dường như nó cảm nhận được sự chân thành từ hai đứa trẻ.
Khi Aoi đang cố gắng xem xét kỹ hơn chiếc cánh bị thương, con rồng non lại khẽ rên lên, và lần này, vài tia lửa nhỏ li ti, chỉ như những hạt bụi vàng, bất ngờ lóe lên từ lớp vảy quanh cổ nó rồi tắt ngấm.
"Aoi! Hikari! Hai đứa đâu rồi? Sắp đến giờ ăn tối rồi đấy!" Tiếng cô Hana, người quản lý cô nhi viện, vọng lại từ xa, nghiêm khắc nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
Cả Aoi và Hikari đều giật nảy mình. Chúng nhìn nhau, rồi nhìn sinh vật đỏ thẫm đang yếu ớt dựa vào một gốc cây. Bỏ nó lại đây ư? Chắc chắn không được. Nếu bị người lớn phát hiện, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó.
"Không được," Aoi nói quả quyết, giọng đầy vẻ bảo vệ. "Chúng ta không thể để nó ở đây. Phải giấu nó đi!"
Trong lúc bối rối tìm cách giúp đỡ sinh vật lạ, Aoi cứ luôn miệng gọi nó. "Này bạn nhỏ, cố lên nào, đừng sợ nhé." Đáp lại những lời thì thầm ấy, sinh vật đỏ thẫm thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh khe khẽ từ cổ họng, vừa như tiếng rít nhẹ, lại có chút gầm gừ trầm thấp. Giữa những âm thanh đó, có một tiếng gió khẽ khàng, kết thúc bằng một âm cuối nghe như kéo dài thành 'shiiiinnn'.
Đôi mắt Aoi chợt sáng lên một cách lạ lùng. "Sh... Shin?" Cô bé nghiêng đầu, lặp lại cái âm thanh mình vừa nghe được một cách tò mò. "Có phải cậu muốn nói tên cậu là Shin không?"
Như để đáp lại, sinh vật đỏ thẫm ngước đôi mắt dị sắc nhìn thẳng vào Aoi, rồi khẽ dụi chiếc đầu có vảy của nó vào bàn tay đang chìa ra của cô bé. Một sự chấp thuận ngầm, một sự kết nối mong manh vừa được hình thành. Và thế là, cái tên "Shin" ra đời, giản đơn và tự nhiên như chính cuộc gặp gỡ của chúng dưới hoàng hôn đang tắt dần.
Cả hai đứa trẻ, bằng tất cả sức lực non nớt của mình, cố gắng dìu Shin vào một hốc tường sâu hơn, khuất sau những tán lá dày đặc. Khi Shin đã tạm yên vị trong bóng tối, dưới ánh trăng khuyết vừa nhô lên, lờ mờ chiếu qua kẽ lá, Aoi nắm lấy tay Hikari.
"Shin," Aoi thì thầm lại cái tên mới, giọng đầy quyết tâm, "cậu sẽ là bạn của bọn tớ, là bí mật của bọn tớ. Bọn tớ sẽ bảo vệ cậu."
Hikari, dù tim vẫn còn đập nhanh vì lo sợ bị phát hiện, gật đầu mạnh mẽ. Đôi mắt vàng của cô bé ánh lên sự kiên định chưa từng có.
Shin ngước đôi mắt dị sắc thông minh nhìn hai cô bé. Nó phát ra một tiếng kêu khe khẽ, trầm ấm hơn trước. Rồi, một điều kỳ diệu nhỏ bé xảy ra. Một ngọn lửa tí hon, ấm áp chứ không hề nóng bỏng, bùng lên trên đầu một chiếc vuốt nhỏ của nó, sáng rực trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi từ từ tắt ngấm, để lại một làn khói mỏng thoảng mùi lưu huỳnh.
Aoi và Hikari tròn xoe mắt, há hốc miệng kinh ngạc.
"Shin... cậu..." Aoi lắp bắp.
Đó như một lời đồng ý, một dấu hiệu của sự tin tưởng và sự chấp nhận "hiệp ước" này với những người bạn mới và cả cái tên mới của mình.
"Nhanh lên! Cô Hana sắp ra tới đây rồi!" Tiếng Hikari kéo Aoi về thực tại.
Cả hai vội vàng phủ thêm lá lên chỗ Shin ẩn náu, rồi nắm tay nhau lao nhanh ra khỏi khu vườn bỏ hoang, tim vẫn còn đập thình thịch vì một niềm vui bí mật, một trách nhiệm lớn lao vừa được đặt lên đôi vai nhỏ bé.
Đêm đó, trong những giấc mơ chập chờn của hai đứa trẻ ở Cô nhi viện Ánh Sao, không chỉ có hình ảnh của những bữa ăn đạm bạc hay những trò chơi thường ngày. Có một sinh vật màu đỏ thẫm với đôi mắt dị sắc, một ngọn lửa nhỏ ấm áp, và một lời hứa thầm lặng dưới ánh trăng khuyết. Một mối liên kết định mệnh đã bắt đầu, dù chúng chưa hề biết rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ thay đổi cuộc đời chúng, và có lẽ, cả thế giới mà chúng đang sống, mãi mãi về sau.