Một tuần trôi qua kể từ đêm định mệnh dưới ánh trăng khuyết. Đối với Aoi và Hikari, mỗi ngày ở Cô nhi viện Ánh Sao giờ đây đều mang một màu sắc khác lạ, một bí mật ngọt ngào xen lẫn nỗi lo âu thường trực mang tên Shin.
Nơi ẩn náu của Shin, cái hốc tường sâu trong khu vườn bỏ hoang, đã được hai cô bé “gia cố” thêm bằng những cành cây khô và lá rụng, cố gắng che chắn nó khỏi những cặp mắt tò mò và những cơn mưa bất chợt. Vết thương trên cánh của Shin, nhờ sự chăm sóc vụng về nhưng tận tâm của Hikari và có lẽ là cả khả năng tự hồi phục kỳ diệu của loài rồng, đã bắt đầu kéo da non. Con rồng nhỏ không còn vẻ yếu ớt như ban đầu nữa, đôi mắt dị sắc cam-vàng của nó giờ đây long lanh hơn, ánh lên sự tinh nghịch và trí khôn của một đứa trẻ.
Thử thách lớn nhất của chúng là thức ăn. Những mẩu bánh mì ít ỏi hay vài quả dại mà Aoi và Hikari lén lút chắt bóp từ bữa ăn của mình dường như chẳng thấm vào đâu so với cái bụng không đáy của một sinh vật đang lớn. Shin tỏ ra không mấy hào hứng với "thực đơn chay" này. Đôi khi, nó lại tự mình lủi vào các bụi rậm, vồ lấy vài con châu chấu hay một con thằn lằn nhỏ xấu số nào đó, khiến Hikari vừa sợ vừa thương.
"Shin cần thịt, Hikari à," Aoi thì thầm trong một buổi chiều, khi chúng đang lén nhìn Shin gặm một cành cây khô một cách chán nản. "Cứ thế này cậu ấy sẽ ốm mất." Đôi mắt vàng của Aoi ánh lên sự quyết tâm. "Tối nay, tớ sẽ vào nhà bếp."
Hikari giật nảy mình. "Không được đâu, Aoi! Nguy hiểm lắm! Cô Hana mà phát hiện..."
"Không sao đâu," Aoi quả quyết, dù giọng có chút run run. "Vì Shin."
Đêm đó, lợi dụng lúc mọi người đã say ngủ, Aoi như một con mèo nhỏ, lẻn vào nhà bếp tối om. Tim cô bé đập thình thịch trong lồng ngực. May mắn thay, bác đầu bếp già đãng trí đã để quên một miếng thịt gà nhỏ trên bàn. Aoi vội vàng gói nó vào một chiếc lá sạch rồi chuồn đi nhanh như chớp. Niềm vui khi nhìn Shin xé từng miếng thịt gà một cách ngon lành khiến mọi nỗi sợ hãi của Aoi tan biến. Đó là "chiến công" đầu tiên của cô bé, và nó làm cho tình cảm của Aoi dành cho Shin càng thêm đặc biệt.
Shin không chỉ lớn hơn một chút, mà những biểu hiện Hỏa Ma Pháp của nó cũng trở nên thường xuyên hơn, dù vẫn còn rất bản năng. Khi Aoi chơi đùa cùng, cố gắng dạy Shin trò "bắt tay" bằng chiếc vuốt nhỏ của nó, một tia lửa bất ngờ phụt ra từ móng vuốt Shin, làm cháy xém một bông hoa dại gần đó. Cả Aoi và Shin đều giật mình nhìn nhau. Hay có lần, khi một con chuột đồng mò vào gần nơi ẩn náu, Shin gầm gừ, và một luồng khói mỏng, nóng hổi phì ra từ hai lỗ mũi nhỏ xíu của nó, dọa con chuột chạy mất dép.
Hikari, với sự nhạy cảm của mình, dường như có một kết nối cảm xúc đặc biệt với Shin. Cô bé có thể cảm nhận được khi Shin vui vẻ, hay khi nó cảm thấy không khỏe. Một buổi sáng, Hikari thấy Shin có vẻ mệt mỏi, lớp vảy đỏ thẫm của nó hơi xỉn màu. Cô bé nhẹ nhàng đặt tay lên trán Shin, miệng lẩm nhẩm những lời dỗ dành. Kỳ lạ thay, một cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa từ lòng bàn tay Hikari, và Shin dường như tỉnh táo hơn, dụi đầu vào tay cô bé một cách biết ơn. Aoi đứng bên cạnh, tròn mắt nhìn. "Tay cậu... ấm thật đấy, Hikari."
Ma pháp tiềm ẩn của Aoi cũng bắt đầu hé lộ theo một cách khác. Có lần, một đứa trẻ lớn hơn tên Kaito, nổi tiếng hay bắt nạt, cố tình giật lấy con búp bê vải duy nhất của Hikari. Aoi, tức giận, hét lên: "Trả lại cho bạn ấy!" Ngay khoảnh khắc đó, Kaito rùng mình một cái, cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi một cách bất thường, và chiếc lá gần chân cậu ta bỗng phủ một lớp sương trắng mỏng như băng. Kaito hoảng sợ, vội ném con búp bê lại rồi bỏ chạy. Aoi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy Hikari nhìn mình với ánh mắt vừa biết ơn vừa có chút kinh ngạc.
Việc giữ bí mật ngày càng khó khăn. Vài đứa trẻ khác trong cô nhi viện bắt đầu để ý đến hành tung lén lút của Aoi và Hikari. Đặc biệt là Miko, một cô bé có đôi mắt tinh ranh và cái miệng hay mách lẻo. Miko nhiều lần cố tình theo dõi hai người bạn, nhưng đều bị Aoi nhanh trí đánh lạc hướng.
"Hai cậu dạo này cứ thì thầm cái gì thế?" Miko hỏi, giọng đầy vẻ nghi ngờ, trong giờ chơi tự do. "Có phải giấu đồ ăn không?"
Aoi khoanh tay, vênh mặt lên. "Liên quan gì đến cậu? Bọn tớ thích thì thầm đấy, được không?"
Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm vào một buổi chiều khi cô Hana thông báo sẽ có một buổi tổng vệ sinh toàn bộ cô nhi viện vào cuối tuần, bao gồm cả khu vườn bỏ hoang. Tin này như sét đánh ngang tai Aoi và Hikari. Khu vườn bỏ hoang – nơi trú ẩn duy nhất của Shin.
Đêm đó, hai cô bé không tài nào ngủ được. Chúng nằm co ro trên chiếc giường nhỏ, thì thầm bàn kế.
"Chúng ta phải đưa Shin đi chỗ khác," Hikari nói, giọng đầy lo lắng. "Nhưng đi đâu bây giờ?"
Aoi im lặng, cắn môi suy nghĩ. Nỗi sợ hãi và trách nhiệm đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô. Shin không chỉ là một bí mật, Shin là bạn, là gia đình. Cô bé không thể để Shin gặp nguy hiểm.
"Tớ biết rồi!" Aoi bật dậy. "Có một cái hang nhỏ sau ngọn đồi phía xa kia. Hồi trước tớ từng theo mấy anh lớn vào đó bắt dế. Nó kín đáo lắm!"
Đó là một kế hoạch táo bạo và đầy rủi ro. Ngọn đồi đó nằm ngoài khuôn viên cô nhi viện, và việc trốn ra ngoài vào ban đêm là điều không tưởng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiên định của Aoi, và nghĩ đến Shin đang tin tưởng đợi chúng, Hikari gật đầu. "Tớ sẽ đi cùng cậu."
Bên ngoài, gió bắt đầu thổi mạnh. Một cơn mưa nữa sắp kéo đến. Trong căn phòng nhỏ, hai đứa trẻ mồ côi nắm chặt tay nhau, quyết tâm bảo vệ bí mật lớn nhất của đời mình, bảo vệ ngọn lửa nhỏ mang tên Shin. Cuộc sống ở Cô nhi viện Ánh Sao chưa bao giờ thử thách chúng đến thế.