Đêm đặc quánh như mực. Trong căn phòng nhỏ áp mái của Cô nhi viện Ánh Sao, hai cái bóng bé xíu cựa quậy không yên trên chiếc giường đơn ọp ẹp. Bên ngoài, gió rít từng cơn qua những khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh của đêm sắp tàn. Ngày mai, buổi tổng vệ sinh sẽ diễn ra, và nơi ẩn náu duy nhất của Shin – khu vườn bỏ hoang – sẽ không còn an toàn.
"Cậu chắc chứ, Aoi?" Giọng Hikari thì thầm, vỡ tan trong tiếng gió. Nỗi sợ hãi như một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy lồng ngực cô bé.
Aoi siết chặt nắm tay nhỏ bé của Hikari. "Chắc chắn! Cái hang đó kín lắm. Shin sẽ an toàn ở đó." Dù giọng nói cố tỏ ra cứng cỏi, Aoi cũng không giấu được sự run rẩy trong người. Đây là lần đầu tiên chúng dám làm một việc "động trời" như thế này.
Chúng đã chuẩn bị cả buổi chiều. Vài củ khoai lang nướng còn sót lại từ bữa tối, một chiếc áo cũ của Aoi đủ để bọc lấy Shin cho ấm, và quan trọng nhất, một mẩu nến nhỏ cùng vài que diêm Aoi đã "mượn" được từ nhà kho khi không ai để ý.
Đợi cho tiếng ngáy đều đều của những đứa trẻ khác trong phòng trở nên quen thuộc, và tiếng bước chân tuần tra của chú gác đêm già xa dần, Aoi ra hiệu. Hai đứa trẻ rón rén như những con chuột nhắt, trườn xuống khỏi giường, chân trần chạm nhẹ lên sàn gỗ lạnh lẽo.
Hành lang tối om và im phăng phắc. Mỗi tiếng cọt kẹt của sàn nhà dưới bước chân chúng đều khiến tim hai đứa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chúng men theo tường, nín thở đi qua phòng của cô Hana, rồi cuối cùng cũng đến được cửa sau dẫn ra khu vườn.
Shin, như cảm nhận được sự căng thẳng của hai người bạn nhỏ, đã thức giấc. Đôi mắt dị sắc của nó nhìn chúng đầy thấu hiểu. Aoi nhẹ nhàng bế xốc con rồng non lên. Shin giờ đã nặng hơn một chút, lớp vảy đỏ thẫm của nó ấm áp một cách lạ thường trong đêm lạnh.
Vượt qua khu vườn bỏ hoang không quá khó khăn, vì chúng đã quá quen thuộc với từng bụi cây, từng lối mòn. Thử thách thực sự là bức tường rào bao quanh cô nhi viện. May mắn thay, Aoi nhớ ra một lỗ hổng nhỏ dưới chân tường, nơi những con chó hoang hay chui qua, vừa đủ cho chúng lách người.
Bên ngoài cô nhi viện, thế giới hiện ra hoàn toàn khác lạ. Bầu trời đêm rộng lớn đầy sao, tiếng côn trùng rỉ rả không ngớt, và những bóng cây đen kịt, khổng lồ in hình lên nền trời. Một con cú mèo từ đâu đó cất lên tiếng kêu ma quái khiến Hikari giật mình, nép sát vào Aoi.
"Đừng sợ, có tớ đây rồi," Aoi thì thầm, dù chính cô bé cũng đang cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi của riêng mình.
Shin trên tay Aoi khẽ cựa quậy. Một luồng hơi ấm nhẹ tỏa ra từ cơ thể nó, như một lời an ủi. Rồi, một ngọn lửa nhỏ xíu, chỉ như đầu ngón tay út, bất ngờ bùng lên từ một chiếc vuốt của Shin, soi sáng một khoảng không gian nhỏ trước mặt chúng.
"Shin!" Aoi vội vàng dùng tay che đi, sợ hãi nhìn quanh. "Cẩn thận chứ!"
Ngọn lửa tắt ngấm, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, chúng đã nhìn rõ hơn con đường mòn dẫn lên ngọn đồi phía xa. Shin khẽ kêu một tiếng như hối lỗi, rồi dụi đầu vào vai Aoi.
Hành trình lên đồi gian nan hơn chúng tưởng. Con đường mòn trơn trượt vì sương đêm, những bụi gai cào xước cả chân tay. Có lúc, khi phải vượt qua một vũng nước bùn lầy, Aoi suýt trượt chân ngã. Trong lúc hoảng hốt, cô bé cảm thấy mặt nước dưới chân mình dường như cứng lại trong giây lát, đủ để cô bé lấy lại thăng bằng. Aoi ngơ ngác nhìn xuống, nhưng rồi lại vội vàng bước tiếp, không kịp suy nghĩ nhiều.
Khi chúng gần như lạc lối giữa những lùm cây rậm rạp, Hikari, trong cơn tuyệt vọng, nắm chặt lấy tay Aoi. Một cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa từ bàn tay cô bé, và trong một thoáng, Aoi thấy như có một vầng sáng mờ ảo, dịu nhẹ bao quanh họ, giúp cô bé nhìn rõ hơn những thân cây và tìm lại được hướng đi.
Cuối cùng, sau gần một giờ đồng hồ vật lộn với bóng tối và nỗi sợ hãi, Aoi reo lên khe khẽ. "Kia rồi! Cái hang!"
Cửa hang được che khuất sau một bụi trường xuân leo um tùm. Chúng phải vất vả lắm mới vén được những cành lá sang một bên để chui vào. Bên trong tối đen như mực và ẩm thấp. Aoi run run lấy mẩu nến và que diêm ra. Ánh lửa bập bùng soi sáng một không gian nhỏ hẹp, vách đá ẩm ướt và có mùi đất cũ.
Cái hang không lớn, nhưng đủ cho cả ba trú ẩn. Có một vài ngách đá nhỏ và một chỗ trũng có vẻ như là nơi nước mưa đọng lại. Shin được thả xuống, tỏ ra khá thích thú với nơi ở mới. Nó hít hà xung quanh, rồi tìm một góc khô ráo, cuộn mình lại. Aoi và Hikari cũng ngồi phịch xuống, kiệt sức nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Chúng ta... làm được rồi," Hikari thở dốc, dựa đầu vào vai Aoi.
Aoi gật đầu, cảm giác tự hào len lỏi trong lòng. Cô bé nhìn Shin, rồi nhìn ra cửa hang, nơi những tia sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu len lỏi qua kẽ lá. Một ngày mới đang đến.
Shin khẽ cựa mình, rồi bất ngờ, nó đứng dậy, tiến lại gần một bức vách đá. Nó dùng mũi hít hít, rồi khẽ cào nhẹ vào bề mặt đá. Aoi và Hikari tò mò lại gần. Dưới ánh nến còn sót lại, chúng nhìn thấy những hình vẽ nguệch ngoạc, mờ nhạt, trông giống như những con thú kỳ lạ và những biểu tượng khó hiểu, tựa như đã được khắc lên đây từ rất lâu rồi.
"Cái gì đây?" Hikari thì thầm.
Trước khi Aoi kịp trả lời, Shin ngẩng đầu lên, nhìn ra phía cửa hang, nơi ánh mặt trời đã rực rỡ hơn. Nó khẽ kêu một tiếng vui vẻ, rồi một ngọn lửa nhỏ nữa lại bùng lên trên vuốt nó, lần này sáng hơn và kéo dài hơn một chút, như chào đón một ngày mới, một cuộc sống mới.
Aoi và Hikari nhìn nhau, rồi cùng nhìn Shin. Chúng đã an toàn, ít nhất là trong lúc này. Nhưng phía trước là gì, chúng không biết. Chỉ biết rằng, từ giờ phút này, cái hang nhỏ trên ngọn đồi này sẽ là nhà của chúng, và ba đứa trẻ – một cô bé băng giá, một cô bé ánh sáng, và một con rồng lửa – sẽ cùng nhau đối mặt với bất cứ điều gì mà thế giới bên ngoài kia mang lại. Lời hứa dưới ánh trăng khuyết giờ đây càng thêm bền chặt, được soi sáng bởi hy vọng của một bình minh mới.