Những ngày tiếp theo trong cái hang đá trở thành một thử thách thực sự cho ba sinh linh nhỏ bé. Bình minh không còn là tiếng chuông báo thức quen thuộc của cô nhi viện, mà là những tia nắng yếu ớt len lỏi qua kẽ lá, và tiếng sột soạt của Shin khi nó cựa mình thức giấc. Sự tự do ban đầu mang lại chút phấn khích, nhưng cái đói thì không đùa được.
Quả dại và vài loại nấm ăn được mà Hikari cẩn thận nhận biết (may mắn là chưa lần nào hái nhầm) chỉ đủ để lót dạ. Shin, với bản năng săn mồi của một con rồng, thỉnh thoảng lại tha về một con chuột đồng hay một con chim nhỏ xấu số, nhưng khẩu phần ăn ngày càng lớn của nó khiến hai cô bé không khỏi lo lắng. Lớp vảy đỏ thẫm của Shin dường như bớt đi vẻ bóng bẩy, và nó hay nằm dài một cách mệt mỏi hơn.
"Cứ thế này không ổn đâu," Aoi thì thầm vào một buổi chiều, khi nhìn Shin gặm một củ khoai lang sống mà chúng tìm được với vẻ không mấy hào hứng. Đôi mắt vàng của cô bé ánh lên sự quyết đoán. "Tối nay, tớ sẽ quay lại cô nhi viện. Nhà bếp... chắc chắn sẽ có gì đó cho Shin."
Hikari tái mặt. "Aoi, nguy hiểm lắm! Lỡ như..."
"Không sao đâu," Aoi ngắt lời, dù giọng cô bé không giấu được một chút run rẩy. "Tớ sẽ cẩn thận. Cậu ở lại đây với Shin nhé."
Nhưng Hikari lắc đầu. "Tớ đi với cậu. Ít nhất... tớ có thể canh chừng." Cô bé không thể để Aoi đi một mình vào nơi mà chúng vừa liều mạng trốn thoát.
Đêm đó, khi trăng treo lơ lửng trên ngọn cây, hai cái bóng nhỏ lại rón rén rời khỏi sự an toàn tương đối của cái hang. Hành trình trở về cô nhi viện giờ đây mang một cảm giác khác hẳn. Không còn sự phấn khích của cuộc đào thoát, chỉ còn lại sự căng thẳng và nỗi sợ hãi mơ hồ. Shin ở lại hang, đôi mắt dị sắc của nó nhìn theo hai người bạn nhỏ với vẻ lo lắng và một chút cô đơn.
May mắn là Aoi vẫn nhớ rõ những lối đi tắt và những chỗ khuất. Chúng lẻn vào khuôn viên cô nhi viện qua lỗ hổng cũ trên hàng rào. Nhà bếp tối om và im lặng. Aoi, với sự lanh lợi vốn có, nhanh chóng tìm thấy một ít xương gà còn sót lại từ bữa tối và vài mẩu bánh mì cũ. Khi cô bé đang định gói ghém chiến lợi phẩm, một tiếng "cạch" nhẹ vang lên từ phía cửa.
Tim Aoi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hikari, đang canh chừng bên ngoài, cũng giật bắn mình. Qua khe cửa, chúng nhìn thấy bóng của Miko, cô bé hay mách lẻo, đang rón rén đi về phía nhà vệ sinh. May mắn thay, Miko không để ý đến sự hiện diện của chúng. Khi bóng Miko đã khuất, Aoi và Hikari vội vàng chuồn đi, mang theo chút thức ăn quý giá.
Shin mừng rỡ ra mặt khi thấy "bữa tiệc" nhỏ mà hai cô bạn mang về. Nó gặm những mẩu xương một cách ngon lành, và Hỏa Ma Pháp tiềm ẩn của nó dường như cũng hoạt bát hơn. Một ngọn lửa nhỏ ấm áp tự nhiên bùng lên từ người nó khi nó dụi đầu vào Aoi như một lời cảm ơn, khiến không khí trong hang ấm hẳn lên.
Những chuyến đi đêm nguy hiểm như vậy thỉnh thoảng vẫn phải diễn ra, xen kẽ với những nỗ lực tìm kiếm thức ăn trong rừng. Aoi bắt đầu thử đặt những cái bẫy thô sơ bằng cành cây, dù thành công rất hiếm hoi. Hikari lại tỏ ra có duyên với việc hái lượm. Có lần, cô bé tìm thấy một bụi dâu rừng trĩu quả, đủ cho cả ba một bữa no nê.
Trong những ngày ở hang, Aoi và Hikari cũng bắt đầu nhận thức rõ hơn về những khả năng kỳ lạ của mình. Aoi, sau lần vô tình làm lạnh không khí khi tức giận Kaito, đã thử tập trung ý nghĩ. Cô bé nhìn chằm chằm vào một vũng nước đọng trong hang, cố gắng "ra lệnh" cho nó đóng băng. Sau nhiều lần thất bại, một buổi sáng, khi cô bé thực sự tập trung và cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, bề mặt vũng nước bỗng phủ một lớp băng mỏng tanh, kêu răng rắc rồi tan ra ngay sau đó. Aoi reo lên thích thú, dù còn chưa hiểu rõ điều gì đã xảy ra.
Hikari thì thường xuyên cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp trong lòng bàn tay mỗi khi cô bé chạm vào Shin hoặc một sinh vật nhỏ bị thương. Một hôm, chúng tìm thấy một chú chim non bị rơi khỏi tổ, một bên cánh bị gãy. Hikari nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, bàn tay khẽ đặt lên chỗ bị thương. Cô bé nhắm mắt, thầm cầu nguyện cho chú chim mau khỏe. Một lúc sau, khi mở mắt ra, chú chim nhỏ dường như đã bớt run rẩy, và khi chúng đặt nó vào một cái tổ tạm bằng lá cây, nó đã có thể tự mình rỉa lông.
Shin cũng ngày một lớn hơn. Lớp vảy của nó trở nên cứng cáp hơn, màu đỏ thẫm cũng rực rỡ hơn. Nó bắt đầu tập tành vỗ đôi cánh nhỏ, dù chưa thể bay lên khỏi mặt đất quá vài gang tay. Trí thông minh của nó cũng khiến Aoi và Hikari kinh ngạc. Nó dường như hiểu được những câu nói đơn giản, và có thể dùng những tiếng gừ gừ, những cái dụi đầu hoặc ánh mắt để biểu đạt ý muốn của mình.
Một buổi chiều, khi đang khám phá khu vực xa hơn một chút về phía tây cái hang, chúng nghe thấy tiếng gầm gừ lạ. Shin ngay lập tức đứng chắn trước Aoi và Hikari, bộ vảy trên gáy nó dựng đứng lên, từ cổ họng phát ra những tiếng khè khè đầy đe dọa. Từ trong bụi rậm, một con sói đồng cỏ với bộ lông xám xịt, kích thước to hơn bình thường một chút và đôi mắt đỏ ngầu, từ từ xuất hiện.
Đó là lần đầu tiên chúng đối mặt trực diện với một Ma Thú, dù chỉ là cấp thấp. Hikari sợ hãi nép sau lưng Aoi. Aoi, dù chân tay run rẩy, vẫn cố gắng cầm một cành cây khô, đứng chắn trước Hikari và Shin.
Con sói nhe răng, gầm gừ một tiếng rồi lao tới. Ngay khoảnh khắc đó, Shin gầm lên một tiếng lớn hơn, và một ngọn lửa thực sự, tuy không lớn nhưng đủ nóng, phụt thẳng về phía con sói. Con sói bị bất ngờ, kêu lên một tiếng rồi lùi lại, bộ lông ở mõm nó cháy xém một mảng. Cùng lúc đó, Aoi theo bản năng vung mạnh cành cây, và một cảm giác lạnh buốt tỏa ra từ tay cô bé, khiến cành cây dường như cứng hơn và không khí xung quanh đặc lại. Con sói, có lẽ cảm nhận được mối nguy hiểm từ cả ba, gầm gừ thêm một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy vào rừng sâu.
Khi con sói đã đi khuất, cả ba mới thở phào nhẹ nhõm. Aoi và Hikari ngồi phịch xuống đất, tim vẫn còn đập loạn xạ. Shin thì có vẻ khá tự hào, nó đi vòng quanh hai cô bé, dụi đầu vào người chúng như muốn được khen.
"Chúng ta... chúng ta làm được rồi," Aoi nói, giọng vẫn còn hơi run.
Hikari gật đầu, nhìn Shin với ánh mắt biết ơn và khâm phục. "Shin giỏi quá!"
Cuộc chạm trán bất ngờ đó là một bài học đắt giá. Khu rừng này không hề an toàn như chúng tưởng. Và sức mạnh của chúng, dù còn non nớt, lại là thứ duy nhất có thể bảo vệ chúng. Đêm đó, khi ngồi quanh ngọn lửa nhỏ mà Shin tạo ra trong hang, một quyết tâm mới nhen nhóm trong lòng Aoi và Hikari. Chúng phải trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ cho bản thân, mà còn cho cả Shin, cho "gia đình" nhỏ bé mà chúng đang cùng nhau xây dựng giữa chốn rừng sâu và những hiểm nguy luôn rình rập từ bóng đêm của cô nhi viện.