Chương 5: Ngọn Lửa Nhỏ Giữa Rừng Sâu – Những Bài Học Sinh Tồn Đầu Đời

Bình minh len lỏi qua những kẽ lá trên vòm hang, đánh thức ba sinh linh nhỏ bé đang cuộn tròn lấy nhau trên nền đất phủ lá khô. Đã gần mười ngày kể từ khi Aoi, Hikari và Shin tìm thấy "ngôi nhà" bất đắc dĩ này. Cuộc sống nơi hoang dã, dù khắc nghiệt, cũng dần dạy cho chúng những bài học sinh tồn đầu tiên.

Tiếng "ọt ọt" từ chiếc bụng lép kẹp của Aoi là âm thanh đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô bé dụi mắt, nhìn sang Hikari vẫn đang say ngủ, rồi đến Shin đang khẽ cựa mình, lớp vảy đỏ thẫm của nó ánh lên màu đồng dưới nắng sớm. "Đói quá..." Aoi lẩm bẩm, và đó cũng là suy nghĩ chung của cả nhóm mỗi khi ngày mới bắt đầu.

Nguồn thức ăn là ưu tiên hàng đầu. Những chuyến đi lén lút về cô nhi viện đã phải dừng lại sau khi chúng thoáng thấy bóng dáng người lớn tìm kiếm quanh khu vườn bỏ hoang. Giờ đây, khu rừng là nguồn sống duy nhất của chúng.

Aoi, với sự dạn dĩ bẩm sinh, tự phong cho mình vai trò "thợ săn". Cô bé dành hàng giờ lủi vào những bụi rậm, cố gắng bắt chước cách những "anh lớn" ở cô nhi viện từng đặt bẫy thỏ bằng những cành cây cong và dây leo tự chế. Kết quả ban đầu chỉ là những cái bẫy trống không và đôi tay trầy xước. Nhưng Aoi không nản lòng. Cô bé quan sát dấu chân thú, học cách nhận biết nơi chúng thường lui tới. Cuối cùng, sau nhiều ngày kiên trì, một buổi chiều, cô bé reo lên sung sướng khi tìm thấy một con sóc nhỏ mắc bẫy. Đó là chiến lợi phẩm đầu tiên, tuy ít ỏi, nhưng mang lại niềm tự hào khôn tả.

Hikari thì đảm nhận việc hái lượm. Đôi mắt vàng của cô bé dường như có một sự nhạy cảm đặc biệt với cây cỏ. Cô bé cẩn thận xem xét từng loại lá, từng loại quả, nhớ lại những gì ít ỏi mà mình từng được nghe kể hoặc tự mình quan sát. Có những loại quả dại chua loét, có những loại nấm trông thì đẹp mắt nhưng Hikari lại cảm thấy một sự bất an mơ hồ khi chạm vào. Dần dần, cô bé cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, tìm ra những bụi dâu rừng chín mọng, những loại củ có vị ngọt bùi ẩn mình dưới lớp đất ẩm.

Shin, dĩ nhiên, là một trợ thủ đắc lực không thể thiếu. Khứu giác của rồng giúp nó đánh hơi thấy những con mồi nhỏ hoặc những bụi quả chín từ rất xa. Nó đặc biệt giỏi bắt cá ở con suối nhỏ chảy cách hang không xa. Với những cú đớp nhanh như chớp và đôi khi là một luồng lửa nhỏ làm cá bị choáng, Shin thường xuyên mang về những con cá tươi rói. Và khi đêm xuống, chính ngọn lửa từ Hỏa Ma Pháp của Shin đã giúp chúng nướng chín những gì kiếm được, xua tan đi cái lạnh và mang lại chút hương vị văn minh giữa chốn rừng sâu.

Sau cuộc chạm trán với Ma Thú Sói, Aoi đã nhận ra một sự thật phũ phàng. "Người ta nói khu rừng này chỉ toàn Ma Thú cấp thấp thôi đấy," cô bé nói với Hikari một buổi tối, khi chúng đang ngồi bên ngọn lửa do Shin tạo ra, gặm những miếng cá nướng thơm phức. Giọng Aoi có chút trầm ngâm. "Vậy mà nó đã suýt lấy mạng chúng ta. Nếu nó không sợ lửa của Shin, nếu nó không bỏ chạy bởi bản năng sợ hãi, chúng ta đã chết rồi. Chúng ta... phải mạnh hơn!"

Lời nói của Aoi như một lời hiệu triệu. Những "buổi tập luyện" kỳ lạ bắt đầu diễn ra.

Aoi cố gắng tái tạo lại cảm giác lạnh buốt mà cô bé cảm nhận được khi đối đầu với con sói. Cô ngồi bên dòng suối, nhắm mắt, cố gắng tập trung toàn bộ ý nghĩ vào một chiếc lá đang trôi. Ban đầu, chỉ có những gợn nước lăn tăn. Nhưng sau nhiều ngày, khi sự kiên nhẫn của cô bé gần như cạn kiệt, một lớp băng mỏng tanh, trong suốt như pha lê, bất ngờ hình thành trên mặt lá, lấp lánh dưới ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua tán cây. Nó chỉ tồn tại vài giây ngắn ngủi rồi tan chảy, nhưng đủ để Aoi reo lên một tiếng sung sướng, quên cả mệt mỏi. "Tớ làm được rồi, Hikari! Tớ làm được rồi!"

Hikari cũng không chịu thua kém. Cô bé nhớ lại cảm giác ấm áp kỳ diệu khi chạm vào vết bỏng của Aoi do Shin vô tình gây ra. Hikari tìm những bông hoa bị dập nát, những con côn trùng nhỏ bị thương, nhẹ nhàng đặt tay lên, cố gắng truyền đi "ánh sáng" và "sự ấm áp" từ sâu thẳm bên trong mình. Kết quả không phải lúc nào cũng rõ ràng, nhưng đôi khi, những cánh hoa héo úa dường như tươi tắn hơn một chút, những con vật nhỏ có vẻ bớt run rẩy hơn. Một lần, khi đang tập trung cao độ, lòng bàn tay Hikari bỗng phát ra một vầng sáng dịu nhẹ, không quá rực rỡ nhưng đủ để soi tỏ một góc nhỏ trong hang khi trời đã nhá nhem tối.

Shin cũng tham gia vào những "buổi huấn luyện" này dưới sự "chỉ đạo" nhiệt tình của Aoi. "Shin, phun lửa vào đống củi khô kia! Nhỏ thôi! Đúng rồi, giữ đều nhé!" Từ việc chỉ biết phun lửa theo bản năng, Shin dần học được cách kiểm soát ngọn lửa của mình tốt hơn. Nó có thể tạo ra những ngọn lửa nhỏ, ổn định để nhóm bếp, hoặc những luồng lửa ngắn, có định hướng hơn để tự vệ. Kích thước và nhiệt độ của ngọn lửa cũng có vẻ tăng lên một chút, lớp vảy của nó cũng trở nên cứng cáp và bóng bẩy hơn. Đôi cánh non thỉnh thoảng lại đập phành phạch, như thể nó đang khao khát được bay lượn trên bầu trời.

Cuộc sống trong hang, dù đầy rẫy khó khăn và những nỗi lo sợ mơ hồ về việc bị phát hiện bởi người từ cô nhi viện hay những Ma Thú mạnh hơn, cũng có những khoảnh khắc bình yên và ấm áp. Đó là khi cả ba quây quần bên ngọn lửa, chia sẻ những gì kiếm được trong ngày, tiếng cười trong trẻo của Aoi và Hikari hòa cùng tiếng gừ gừ khe khẽ của Shin. Đó là khi Aoi kể những câu chuyện bịa về những cuộc phiêu lưu đến những vùng đất xa xôi, Hikari thì hát những bài hát ru buồn với giai điệu mà cô bé chỉ còn nhớ mang máng.

Chúng học cách dựa vào nhau, bảo vệ nhau. Có lần, Aoi suýt rơi xuống một khe đá nông khi đang cố hái một loại quả lạ, chính Shin đã nhanh trí dùng đuôi quất mạnh vào người cô bé, đẩy Aoi ngã ngược lại vào bờ an toàn. Lần khác, Hikari bị một loại cây gai cào rách tay, Aoi đã xé vạt áo của mình để băng bó cho bạn, còn Shin thì liếm nhẹ lên vết thương như muốn xoa dịu.

Mỗi ngày trôi qua là một bài học mới, một thử thách mới. Ngọn lửa nhỏ của Shin không chỉ sưởi ấm cái hang đá lạnh lẽo, mà còn sưởi ấm cả ba trái tim non nớt, thắp lên hy vọng về một tương lai mà chúng phải tự mình tạo dựng giữa rừng sâu bao la và đầy rẫy những điều chưa biết.