Những tuần lễ nối tiếp nhau trôi qua trong cái hang đá ẩm ướt mà Aoi, Hikari và Shin gọi là nhà. Khu rừng, từng là một nỗi sợ hãi vô định, giờ đây đã trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật của chúng, một người thầy nghiêm khắc nhưng cũng hào phóng theo cách riêng. Sau cuộc chạm trán hú vía với con Ma Thú Sói Đồng Cỏ, một quyết tâm sắt đá đã nhen nhóm trong lòng hai cô bé: chúng phải mạnh mẽ hơn, không chỉ để tự vệ, mà còn để bảo vệ "gia đình" nhỏ bé này.
Aoi, với bản tính kiên định và một chút hiếu thắng, là người lao vào "rèn luyện" Băng Ma Pháp của mình một cách hăng hái nhất. Cô bé nhớ như in cảm giác lạnh buốt tê dại lan tỏa từ tay mình khi đối mặt với con sói. Giờ đây, mỗi ngày, sau khi cùng Hikari và Shin lo liệu việc tìm kiếm thức ăn, Aoi lại tìm đến một góc khuất trong hang, nơi có một vũng nước nhỏ tù đọng. Cô bé ngồi xuống, nhắm mắt, cố gắng tập trung toàn bộ ý nghĩ, tái tạo lại luồng năng lượng băng giá đó. Ban đầu, tất cả những gì Aoi làm được chỉ là khiến mặt nước gợn lên những gợn sóng lăn tăn và không khí xung quanh mát hơn một chút. Những thất bại nối tiếp thất bại khiến cô bé không ít lần bực bội, muốn đập phá thứ gì đó. Nhưng rồi, hình ảnh Shin dũng cảm phun lửa, hình ảnh Hikari run rẩy nhưng vẫn cố gắng đứng vững lại hiện lên, và Aoi lại nghiến răng tiếp tục.
Và rồi một ngày, sau không biết bao nhiêu nỗ lực, khi Aoi gần như kiệt sức, một lớp băng mỏng tang, trong suốt như thủy tinh, bất ngờ hình thành trên bề mặt vũng nước. Nó chỉ tồn tại được vài giây ngắn ngủi trước khi tan chảy, nhưng trái tim Aoi đã đập rộn lên vì sung sướng. "Hikari! Shin! Nhìn này!" cô bé reo lên, giọng lạc cả đi. Từ đó, "ma thuật" của Aoi bắt đầu có những tiến bộ rõ rệt hơn. Cô bé học được cách làm lạnh một khu vực nhỏ trong hang, biến nó thành một "chiếc hòm đá" tự nhiên. Những con cá Shin bắt được, những mẩu thịt thú nhỏ mà Aoi bẫy được, hay những loại quả mọng dễ dập nát, giờ đây có thể được bảo quản lâu hơn vài ngày, giảm bớt gánh nặng phải đi tìm thức ăn liên tục. Đôi khi, Aoi còn nghịch ngợm thử tạo ra những viên đá lạnh nhỏ xíu, ném xuống dòng suối trong hang rồi thích thú nhìn chúng tan ra. Dù việc duy trì "chiếc hòm lạnh" vẫn khiến cô bé khá mệt mỏi, tiêu hao không ít Ma Lực ít ỏi, nhưng niềm vui và sự hữu ích mà nó mang lại là một động lực to lớn.
Trong khi đó, Hikari lại khám phá Quang Ma Pháp của mình theo một cách khác, lặng lẽ và dịu dàng hơn. Sau lần vô tình làm dịu vết bỏng cho Aoi, cô bé bắt đầu chú ý hơn đến cảm giác ấm áp lạ kỳ trong lòng bàn tay mình. Hikari thường tìm những bông hoa dại bị gió làm dập nát, những con côn trùng nhỏ bị kẹt trong mạng nhện, nhẹ nhàng đặt tay lên, cố gắng truyền đi thứ năng lượng mà cô bé cảm nhận được. Kết quả không phải lúc nào cũng kỳ diệu, nhưng đôi khi, những cánh hoa héo úa dường như tươi tắn hơn một chút, những sinh vật nhỏ bé có vẻ bớt run rẩy và tìm lại được sức sống. Quan trọng hơn, khả năng tạo ra ánh sáng của Hikari đã tiến bộ vượt bậc. Không còn là những vầng sáng mờ ảo vô định, cô bé giờ đây có thể tập trung ý nghĩ, tạo ra một quả cầu ánh sáng nhỏ, lơ lửng ngay trên lòng bàn tay. Ánh sáng ấy không rực rỡ chói lòa, mà dịu nhẹ, ấm áp, đủ để soi tỏ những góc tối nhất trong hang khi chúng muốn khám phá những hình vẽ cổ xưa trên vách đá, hay khi chúng phải di chuyển trong rừng lúc trời đã nhá nhem mà không muốn dùng đến ngọn lửa dễ gây chú ý của Shin. "Ngọn đuốc biết đi" của Hikari trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu trong những cuộc thám hiểm nhỏ quanh hang.
Shin, dĩ nhiên, cũng không hề kém cạnh. Con rồng non lớn nhanh như thổi. Lớp vảy đỏ thẫm của nó ngày càng trở nên cứng cáp, bóng bảy, phản chiếu ánh lửa bập bùng trong hang mỗi tối. Đôi cánh da non nớt ngày nào giờ đã có vẻ chắc khỏe hơn, thỉnh thoảng nó lại đứng trên một mỏm đá cao, cố gắng đập cánh phành phạch, thực hiện những cú nhảy xa hoặc những cú lượn ngắn từ trên cao xuống đất, ánh mắt ánh lên niềm khao khát được bay lượn tự do trên bầu trời. Dưới sự "huấn luyện" đôi khi hơi vụng về nhưng đầy nhiệt tình của Aoi, Shin đã học được cách kiểm soát Hỏa Ma Pháp của mình một cách đáng kinh ngạc. Nó có thể tạo ra những ngọn lửa nhỏ, ổn định để nhóm bếp, điều chỉnh nhiệt độ để nướng chín thức ăn mà không làm cháy khét. Trong những lần đi săn cùng Aoi, Shin cũng biết cách phun ra những luồng lửa ngắn, có định hướng hơn để dọa những con thú nhỏ chạy về phía bẫy của Aoi, hoặc trực tiếp hạ gục những con mồi vừa tầm.
Cuộc sống trong hang, dù thiếu thốn và luôn tiềm ẩn những bất trắc, cũng dần đi vào một "guồng" nhất định. Chúng học cách chia sẻ công việc: Aoi và Shin phụ trách săn bắt và bảo vệ, Hikari lo việc hái lượm, chăm sóc những vết thương nhỏ và "thắp sáng", còn Aoi thì đảm nhiệm thêm việc "bảo quản lạnh" thực phẩm.
Thế nhưng, sự bình yên tương đối ấy không kéo dài được bao lâu.
Một buổi chiều nọ, khi cơn mưa rừng vừa dứt hạt, không khí ẩm ướt và se lạnh, "chiếc hòm đá" của Aoi gặp sự cố. Có lẽ do cô bé đã quá mệt mỏi sau một ngày dài tìm kiếm thức ăn không mấy kết quả, luồng khí lạnh cô tạo ra yếu ớt hẳn đi. Phần thịt nai con mà Shin may mắn bắt được từ hôm trước bắt đầu có mùi khó chịu. Nguồn thức ăn dự trữ duy nhất của chúng đang đứng trước nguy cơ bị hỏng hoàn toàn.
Cùng lúc đó, Shin bắt đầu ho khù khụ. Con rồng non nằm co ro một góc, người nóng hầm hập. Ngọn lửa nó cố gắng tạo ra để sưởi ấm cũng chỉ còn là những đốm leo lét, chập chờn. Có lẽ nó đã bị cảm lạnh sau khi dầm mưa mấy ngày liền trong lúc cố gắng dùng thân mình che chắn cho Aoi và Hikari khi chúng ra ngoài lấy nước dưới một trận mưa bất chợt.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy hai cô bé. Hikari cố gắng dùng Quang Ma Pháp của mình để xoa dịu cơn sốt cho Shin, nhưng ánh sáng ấm áp từ tay cô bé dường như không đủ mạnh để chống lại cơn bệnh của một con rồng. Aoi thì bất lực nhìn "chiếc hòm lạnh" của mình dần mất đi tác dụng, miếng thịt quý giá đang bốc mùi ngày một nặng hơn.
Đêm đó, trong cái hang lạnh lẽo và ẩm thấp, chỉ có tiếng thở khò khè của Shin và tiếng nấc nghẹn ngào của Hikari. Aoi ngồi lặng, nhìn người bạn rồng của mình yếu ớt từng chút một. Nỗi sợ mất đi Shin, mất đi "gia đình" nhỏ bé này, lớn hơn bất cứ nỗi sợ nào cô bé từng trải qua.
"Aoi..." Hikari khóc nấc lên, giọng lạc đi. "Tớ... tớ không chịu nổi nữa rồi. Shin... Shin sẽ chết mất nếu cứ ở đây. Hay là... chúng ta đưa Shin về cô nhi viện đi? Ít nhất ở đó... có thể có thuốc... có thể có người giúp Shin..."
Aoi sững người. Cô nhi viện? Nơi chúng vừa liều mạng trốn thoát? Nơi có cô Hana nghiêm khắc, người chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận một con rồng? "Cậu điên à, Hikari?" Aoi gắt lên, nhưng giọng cô bé cũng đầy vẻ tuyệt vọng. "Cô Hana mà thấy Shin thì sao? Họ sẽ không cho chúng ta nuôi nó đâu! Có khi họ còn làm hại Shin nữa!"
"Nhưng ở đây nguy hiểm lắm! Shin đang ốm nặng!" Hikari vẫn cố gắng thuyết phục, nước mắt giàn giụa. "Chúng ta không thể làm gì cho Shin cả! Ít nhất ở cô nhi viện, nếu chúng ta cố gắng giải thích, nếu chúng ta cầu xin... có thể... có thể cô Hana sẽ hiểu..."
Aoi im lặng. Cô nhìn Shin đang run rẩy, đôi mắt dị sắc của nó mờ đục, nhìn cô với một vẻ tin tưởng yếu ớt. Lời nói của Hikari, dù có vẻ ngây thơ, lại xoáy sâu vào tâm trí Aoi. Đúng vậy, chúng có thể làm gì đây? Ma pháp của chúng còn quá non nớt. Kiến thức sinh tồn chỉ là những mảnh vá víu. Nếu Shin thực sự có mệnh hệ gì...
Một cuộc giằng xé dữ dội diễn ra trong lòng Aoi. Nỗi sợ cô Hana, nỗi sợ Shin bị phát hiện, đối chọi với nỗi sợ mất đi người bạn đồng hành quan trọng nhất. Cuối cùng, sau một đêm dài thao thức, khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên của một ngày mới không mấy hứa hẹn len vào hang, Aoi đưa ra một quyết định mà chính cô bé cũng không thể tin nổi.
"Được rồi," Aoi nói, giọng khàn đặc vì thiếu ngủ và cả sự nặng trĩu trong lòng. "Chúng ta sẽ thử. Chúng ta sẽ đưa Shin về cô nhi viện. Nhưng Hikari này," cô bé nhìn thẳng vào mắt bạn, "nếu có bất cứ chuyện gì không ổn, dù chỉ là một chút thôi, chúng ta phải đưa Shin chạy ngay lập tức, cậu hiểu không?"
Hikari gật đầu lia lịa, một tia hy vọng mong manh lóe lên trong đôi mắt đẫm lệ.
Chúng quay sang Shin. Aoi ôm lấy chiếc cổ dài phủ vảy của nó, thủ thỉ: "Shin à, chúng tớ xin lỗi... nhưng chúng tớ phải đưa cậu về 'nhà cũ'. Ở đó có thể sẽ không được tự do, cậu phải cố gắng ngoan nhé, không được nghịch lửa, không được gầm gừ, được không? Vì chúng tớ... chúng tớ không muốn mất cậu."
Shin, dù đang mệt lả, vẫn khẽ dụi đầu vào má Aoi, rồi liếm nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt của Hikari. Một tiếng kêu yếu ớt phát ra từ cổ họng nó, như một sự chấp nhận số phận, một sự phó thác hoàn toàn vào hai người bạn nhỏ mà nó coi là cả thế giới của mình.
Việc chuẩn bị diễn ra nhanh chóng và vụng về. Chúng không có gì nhiều để mang theo, ngoài chút ít quả dại còn sót lại. Aoi cố gắng dùng những chiếc lá to và một mảnh vải rách cũ kỹ mà chúng tìm thấy trong hang để quấn quanh người Shin, hy vọng có thể che bớt màu vảy đỏ rực và hình dáng kỳ lạ của nó. Đó là một nỗ lực gần như vô vọng, nhưng chúng không còn lựa chọn nào khác. Trước khi rời đi, Aoi không quên dùng Băng Ma Pháp của mình cố gắng làm lạnh một ít nước trong một cái túi da nhỏ, hy vọng có thể giúp Shin hạ sốt trên đường đi.
Hành trình trở về cô nhi viện dưới ánh ban ngày là một thử thách hoàn toàn khác so với cuộc đào thoát trong đêm tối. Chúng không còn lén lút, mà là đang "công khai" dẫn theo một sinh vật mà bất cứ ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc. Aoi đi trước, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, tay nắm chặt một cành cây làm "gậy". Hikari theo sau, dìu một bên người Shin đang bước đi xiêu vẹo.
Những người dân làng đầu tiên chúng gặp trên con đường mòn dẫn về thị trấn nhỏ gần cô nhi viện đều sững sờ. Tiếng xì xầm, những ánh mắt tò mò xen lẫn sợ hãi đổ dồn về phía chúng. Vài đứa trẻ con đang chơi gần đó hét lên rồi bỏ chạy về gọi người lớn. Aoi và Hikari cố gắng không để ý, cúi gằm mặt bước nhanh hơn, chỉ mong mau chóng đến được nơi cần đến.
Và rồi, cánh cổng gỗ quen thuộc của Cô nhi viện Ánh Sao hiện ra trước mắt. Nơi chúng đã lớn lên, nơi chúng đã bỏ trốn, và giờ đây, là nơi chúng đặt trọn niềm hy vọng mong manh cuối cùng. Tim Aoi đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Hikari thì run lên bần bật, nước mắt lại chực trào ra.
Ngay khi chúng vừa bước qua cổng, tiếng la hét và sự xôn xao đã bao trùm lấy khoảng sân nhỏ. Lũ trẻ trong cô nhi viện, đang trong giờ chơi tự do, đều đổ dồn lại, chỉ trỏ về phía Shin với vẻ kinh ngạc tột độ. Vài người chăm sóc vội vàng chạy ra, mặt mày biến sắc.
Và rồi, giữa đám đông hỗn loạn đó, một bóng người cao gầy, nghiêm nghị bước ra. Cô Hana.
Gương mặt của bà không còn vẻ tức giận như Aoi đã hình dung, mà là một sự sững sờ đến tột cùng, rồi nhanh chóng chuyển sang một vẻ nghiêm trọng và cảnh giác cao độ khi ánh mắt bà dừng lại ở Shin. Bầu không khí như đông cứng lại.
Aoi hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn giọng mình run rẩy. "Cô Hana!" cô bé gọi, giọng to hơn bình thường. "Đây là Shin! Bạn của chúng con! Shin... Shin hiền lắm ạ, không làm hại ai đâu! Chúng con... chúng con ở trong rừng, Shin bị ốm nặng lắm rồi, xin cô... xin cô cho chúng con đưa Shin vào trong..."
Hikari đứng nép sau lưng Aoi, chỉ dám lí nhí: "Xin cô... giúp Shin với ạ... Shin sẽ ngoan mà..."
Cô Hana không nói gì ngay. Bà nhìn chằm chằm vào Shin, con rồng non đang thở khò khè, lớp vảy đỏ thẫm lấm lem bùn đất, đôi mắt dị sắc mờ đục nhưng vẫn ánh lên một sự hoang dại không thể che giấu. Những người lớn khác đứng sau lưng cô Hana cũng mang vẻ mặt đầy lo sợ. Họ có thể chưa từng thấy rồng, nhưng những câu chuyện truyền miệng về sức mạnh hủy diệt và sự khó lường của loài sinh vật huyền thoại này đã ăn sâu vào tiềm thức của họ.
Một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ là bác đầu bếp, lắp bắp: "Trời... trời đất ơi! Đó... đó là... rồng thật sao? Một con rồng non mà... mà Linh Áp của nó tỏa ra... ít nhất cũng phải ngang ngửa người trưởng thành rồi!"
Lời nói đó như đổ thêm dầu vào lửa. Nỗi sợ hãi trong mắt những người lớn càng thêm rõ rệt. Họ biết, dù chỉ qua những lời kể mơ hồ, rằng rồng là loài sinh vật trung thành tuyệt đối với chủ nhân, nhưng cũng chính vì thế mà chúng trở nên nguy hiểm hơn. Nếu Aoi và Hikari, những "chủ nhân" non nớt này, gặp bất cứ chuyện gì, hoặc nếu chúng không kiểm soát được con rồng, hậu quả sẽ thật khôn lường. Ai dám chắc một con rồng, dù bé, sẽ không nổi điên và thiêu rụi cả cô nhi viện này?
"Đưa... đưa nó ra khỏi đây ngay lập tức!" Cuối cùng, cô Hana cũng lên tiếng, giọng bà đanh lại, không còn chút cảm xúc nào khác ngoài sự cương quyết và một nỗi sợ hãi bị che giấu rất kỹ. "Hai đứa nữa! Tại sao lại mang một con quái vật như thế này về đây hả?!"
Lời nói của cô Hana như một nhát dao đâm thẳng vào hy vọng cuối cùng của Aoi và Hikari. Nước mắt lưng tròng, Aoi hét lên: "Shin không phải quái vật! Shin là bạn của chúng con!"
Shin, như cảm nhận được sự thù địch và nỗi tuyệt vọng của hai người bạn, khẽ gầm gừ, một làn khói mỏng bốc ra từ mũi nó. Hành động đó, dù chỉ là một phản xạ tự vệ yếu ớt, lại càng làm cho những người lớn thêm kinh hãi.
"Nguy hiểm quá!" một người phụ nữ kêu lên. "Phải gọi lính gác thị trấn đến!"
Tình hình trở nên hỗn loạn. Aoi và Hikari đứng chắn trước Shin, cố gắng bảo vệ người bạn của mình. Nhưng trước sự quyết liệt và nỗi sợ hãi của những người lớn, chúng biết rằng lời nói của mình chẳng còn chút trọng lượng nào. Cánh cổng cô nhi viện, nơi chúng hy vọng tìm thấy sự giúp đỡ, giờ đây lại giống như một bức tường thành lạnh lùng, ngăn cách chúng với sự an toàn mong manh.