Tiếng then cửa nặng nề cài lại sau lưng Aoi và Hikari vang lên khô khốc, như một dấu chấm hết cho chút hy vọng mong manh vừa nhen nhóm. Nhà kho cũ kỹ, nơi chúng bị "cách ly" cùng Shin, chìm trong bóng tối đặc quánh và một bầu không khí ẩm thấp, ngột ngạt. Mùi mốc meo của những đồ vật bị lãng quên từ nhiều năm quyện với mùi đất ẩm và một chút mùi khét nhẹ đặc trưng của Shin, tạo thành một hỗn hợp khó tả.
Aoi khịt mũi, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu. Cô bé nhìn quanh. Ánh sáng yếu ớt từ khe cửa hẹp chỉ đủ để chúng nhận ra những bóng đen lờ mờ của những thùng gỗ mục nát, những bao tải rách bươm và những mạng nhện giăng đầy trên xà nhà. So với cái hang đá trong rừng, nơi này còn tệ hơn gấp bội. Ít nhất ở đó, chúng còn có không khí trong lành và một chút tự do.
Hikari khẽ nấc lên, đôi vai nhỏ bé run rẩy. "Aoi... chúng ta... chúng ta sẽ làm gì đây?"
Aoi không trả lời ngay. Cô bé đang nhìn Shin. Con rồng non nằm im lìm trên nền đất lạnh, hơi thở khò khè, đứt quãng. Lớp vảy đỏ thẫm của nó xỉn màu, mất đi vẻ bóng bẩy thường thấy. Ngay cả đôi mắt dị sắc cam-vàng cũng trở nên mờ đục, chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt. Shin đang rất yếu, yếu hơn nhiều so với những gì chúng tưởng tượng.
"Trước hết," Aoi nói, giọng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng cũng đang rối như tơ vò, "chúng ta phải tìm cách giữ ấm cho Shin và xem cậu ấy có ăn được gì không."
Chúng lục lọi trong bóng tối, tìm được vài mảnh bao tải cũ còn sót lại, cố gắng trải xuống một góc nhà kho có vẻ khô ráo hơn. Aoi nhẹ nhàng dìu Shin đến đó. Con rồng non gần như không còn chút sức lực, nó để mặc hai cô bé xoay xở.
Hikari, sau phút bối rối ban đầu, nhớ lại khả năng của mình. Cô bé ngồi xuống bên cạnh Shin, nhắm mắt, hai bàn tay nhỏ bé run run đặt lên lớp vảy lạnh ngắt của nó. Một luồng sáng dịu nhẹ, yếu ớt hơn nhiều so với những lần trước, từ từ tỏa ra từ lòng bàn tay Hikari, cố gắng truyền chút hơi ấm và năng lượng sống vào cơ thể đang suy kiệt của người bạn rồng. Shin khẽ rên lên một tiếng, có vẻ dễ chịu hơn một chút, rồi lại chìm vào trạng thái mê man. Hikari cắn môi, nước mắt lưng tròng. Ma Lực của cô bé còn quá ít ỏi, và căn bệnh của Shin dường như quá nặng. Cô bé cảm thấy một sự bất lực khủng khiếp.
Aoi quan sát bạn, lòng thắt lại. Cô biết Hikari đang dốc hết sức mình. Giờ đây, gánh nặng tìm kiếm thức ăn và bảo vệ lại đè nặng lên vai cô bé. Nhưng tìm thức ăn ở đâu trong cái nhà kho tồi tàn này, dưới sự giám sát chặt chẽ của cô Hana?
Ngày đầu tiên trôi qua trong sự im lặng và nỗi lo lắng đến nghẹt thở. Thỉnh thoảng, chúng lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, hoặc tiếng những đứa trẻ khác tò mò xì xầm gần cửa. Mỗi lần như vậy, Aoi lại đứng chắn trước Shin, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì.
Bữa ăn của Aoi và Hikari chỉ là những mẩu bánh mì khô khốc mà một người chăm sóc có vẻ mặt cau có ném vào qua khe cửa vào buổi trưa và buổi tối. Không ai hỏi han gì thêm về Shin. Dường như mệnh lệnh của cô Hana là "cách ly hoàn toàn".
Shin gần như không ăn uống gì. Aoi cố gắng tìm một chút nước mưa còn đọng lại trong một cái xô cũ, dùng mảnh vải thấm rồi nhẹ nhàng đưa vào miệng Shin, nhưng nó chỉ nhấp được vài giọt rồi lại ho sặc sụa.
"Không được rồi," Aoi thì thầm với Hikari vào đêm thứ hai, khi ngọn nến duy nhất chúng có đã cháy gần hết. "Cứ thế này Shin sẽ chết mất. Tớ phải tìm cách khác."
Sáng hôm sau, lợi dụng lúc người chăm sóc mang thức ăn đến và không để ý, Aoi đã nhanh như cắt lách người qua khe cửa hé mở, chạy biến ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của Hikari. Cô bé biết mình đang làm một việc cực kỳ liều lĩnh. Nếu bị bắt, không chỉ cô mà cả Hikari và Shin cũng sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
Aoi không dám vào nhà bếp, nơi chắc chắn sẽ có người. Cô bé nhớ lại những bụi cây dại gần hàng rào phía sau cô nhi viện, nơi thỉnh thoảng vẫn có vài loại quả nhỏ hoặc rễ cây mà lũ trẻ nghèo đói hay tìm đến. Cô bé cũng nhớ mang máng một vài loại lá mà bà bếp già từng nói có thể giúp giảm sốt. Với kiến thức ít ỏi đó, Aoi cắm đầu chạy, tìm kiếm một cách tuyệt vọng.
May mắn thay, sau gần một giờ tìm kiếm và nhiều lần suýt bị những đứa trẻ khác nhìn thấy, Aoi cũng tìm được một ít quả dại màu đỏ và vài loại lá có mùi hăng hắc mà cô bé hy vọng sẽ có tác dụng. Khi Aoi lén lút quay trở lại nhà kho, người cô bé lấm lem bùn đất, hơi thở hổn hển, Hikari đã bật khóc vì lo lắng.
"Cậu đi đâu vậy? Tớ sợ lắm!"
"Tớ tìm được chút này cho Shin rồi," Aoi chìa ra thành quả của mình, giọng đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng có chút tự hào.
Chúng nghiền nát những quả dại, cố gắng ép lấy chút nước cho Shin uống. Hikari cũng dùng những chiếc lá Aoi mang về, rửa sạch rồi nhẹ nhàng đắp lên trán nóng hổi của Shin. Cả hai cùng nhau cầu nguyện, một lời cầu nguyện thầm lặng nhưng đầy khẩn thiết.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự căng thẳng và nỗ lực không ngừng. Hikari gần như kiệt sức vì liên tục sử dụng Quang Ma Pháp để cố gắng duy trì sự sống cho Shin. Có những lúc, cô bé ngất đi vì mệt, Aoi lại phải loay hoay chăm sóc cả hai. Ma Lực của Hikari, dù yếu ớt, nhưng dường như cũng có tác dụng nhất định. Cơn sốt của Shin có vẻ đã giảm đi một chút, và nó bắt đầu chịu uống nước quả mà Aoi mang về.
Aoi thì ngày nào cũng như một bóng ma, lén lút ra ngoài tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể ăn được hoặc có thể dùng làm thuốc. Cô bé học cách quan sát, cách ẩn nấp, cách di chuyển mà không gây ra tiếng động. Băng Ma Pháp của Aoi, trong những lúc nguy cấp, cũng bộc phát một cách bất ngờ. Có lần, khi đang cố trèo qua một bức tường thấp để vào khu vườn dược liệu nhỏ (mà cô bé nghe lỏm được là có những cây thuốc quý), Aoi suýt bị một người làm vườn phát hiện. Trong lúc hoảng hốt, cô bé theo bản năng giơ tay ra, và một mảng sương lạnh bất ngờ bao phủ lấy mặt đất dưới chân người làm vườn, khiến ông ta trượt chân ngã nhẹ. Aoi chớp lấy thời cơ chạy thoát, tim đập như trống trận. Cô bé không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng mình vừa thoát nạn trong gang tấc.
Sự giám sát của cô Hana vẫn không hề lơi lỏng. Mỗi ngày, bà đều đến nhà kho một lần, thường là vào buổi chiều. Bà không nói gì nhiều, chỉ im lặng quan sát Shin, rồi nhìn Aoi và Hikari với ánh mắt dò xét. Vẻ mặt của bà vẫn lạnh lùng, nhưng Aoi có cảm giác rằng sự nghiêm khắc đó có một chút gì đó khác lạ, một sự quan sát kỹ lưỡng hơn là chỉ đơn thuần muốn trừng phạt.
Những đứa trẻ khác cũng không để chúng yên. Nhóm "anh lớn" từng phát hiện ra chúng ở hang, đặc biệt là thằng cầm đầu tên Kael, thỉnh thoảng lại lảng vảng quanh nhà kho, buông những lời trêu chọc hoặc đe dọa.
"Sao rồi hai đứa kia? Con 'thú cưng' của chúng mày còn sống không?" Kael cười khẩy. "Hay là để bọn tao vào 'chăm sóc' giúp nhé?"
Aoi nghiến răng, đứng chắn ở cửa, dù biết mình yếu thế hơn. "Biến đi! Không liên quan đến bọn mày!"
Những cuộc đối đầu nhỏ như vậy xảy ra khá thường xuyên, khiến Aoi và Hikari luôn phải cảnh giác. Shin, dù vẫn còn yếu, nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng Kael hoặc đồng bọn, nó lại cố gắng gầm gừ, đôi mắt dị sắc ánh lên vẻ hung dữ, như muốn bảo vệ hai người bạn của mình.
Một tuần nữa lại trôi qua. Shin, nhờ sự chăm sóc không quản ngày đêm của Aoi và Hikari, cùng với sức sống mãnh liệt của loài rồng, bắt đầu có những dấu hiệu hồi phục rõ rệt hơn. Nó không còn ho nhiều nữa, đã chịu ăn những mẩu thịt nhỏ mà Aoi liều mạng lấy trộm được từ chỗ thức ăn thừa của nhà bếp. Ngọn lửa nó tạo ra, dù vẫn còn yếu, nhưng đã có màu đỏ cam ấm áp hơn thay vì chỉ là những đốm leo lét.
Một buổi tối, khi Hikari đang thiếp đi vì mệt sau khi dồn hết Ma Lực để giúp Shin, Aoi ngồi bên cạnh, khẽ vuốt ve lớp vảy đã bớt nóng của người bạn rồng. Shin dụi đầu vào tay cô bé, rồi bất ngờ, nó ngẩng lên, nhìn Aoi bằng đôi mắt đã trong trẻo hơn rất nhiều. Một tiếng "gừ" nhẹ, rồi một ngọn lửa nhỏ, ổn định, bùng lên trên đầu một chiếc vuốt của nó, soi sáng gương mặt lấm lem nhưng đầy kiên cường của Aoi.
Đó không phải là ngọn lửa bệnh tật, yếu ớt nữa. Đó là ngọn lửa của sự sống, của hy vọng.
Aoi mỉm cười, một nụ cười thực sự đầu tiên sau nhiều ngày căng thẳng. "Cậu khỏe hơn rồi, Shin."
Đúng lúc đó, cánh cửa nhà kho kẽo kẹt mở. Cô Hana đứng đó, tay cầm một ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng vọt chiếu vào bên trong. Bà nhìn Shin, rồi nhìn Aoi, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
"Ngày mai," giọng cô Hana đều đều, không chút cảm xúc, "ta sẽ quyết định phải làm gì với nó. Và cả hai con nữa."
Nói rồi, bà đóng sầm cửa lại, tiếng khóa lại vang lên.
Nụ cười trên môi Aoi vụt tắt. Hy vọng vừa nhen nhóm lại bị dập tắt bởi một tương lai bất định. Shin đã có dấu hiệu hồi phục, nhưng điều đó cũng có nghĩa là "thời gian tạm tha" của chúng sắp kết thúc. Ngày mai, số phận của Shin, và của cả Aoi và Hikari, sẽ được định đoạt. Và lần này, chúng không còn khu rừng nào để chạy trốn nữa.