Nhà kho chìm trong bóng tối ngột ngạt, chỉ có ánh sáng mờ từ khe cửa như lời nhắc về thời gian đang cạn dần. Aoi ngồi bó gối bên Shin, tóc xanh băng rối bù, lòa xòa như những dòng sông băng dưới ánh trăng. Mắt vàng hổ phách của cô ánh lên nỗi lo xen lẫn tức giận, bàn tay khẽ vuốt lớp vảy xỉn màu của người bạn rồng. Shin thở khò khè, hơi thở đều hơn nhưng vẫn yếu ớt, đôi mắt dị sắc trong trẻo hơn chút ít, như ánh sao mờ giữa đêm đen. Nó không đủ sức gầm, chỉ khẽ dụi đầu vào tay cô, như muốn an ủi. Hikari ôm đầu gối ở góc tường, tóc xanh óng ả xõa rối, mắt vàng long lanh đỏ hoe vì lo lắng. Ánh sáng Quang Ma Pháp từ tay cô phập phù như đom đóm, cố soi lên Shin, nhưng chỉ khiến cô run hơn, Ma Lực cạn kiệt sau những ngày dốc sức.Lời cô Hana vẫn ám ảnh Aoi, mỗi từ như nhát dao sắc lạnh: “Ngày mai, ta sẽ quyết định phải làm gì với nó. Và cả hai con nữa.” Cô nghiến răng, hơi thở hóa thành sương trắng, sàn đất dưới chân lạnh buốt bởi Băng Ma Pháp vô thức. “Tớ không để bà ta lấy cậu, Shin.” Bên ngoài, tiếng xì xầm của Kael và đồng bọn vang lên, như lũ kền kền rình rập. Aoi nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Họ không thể chờ đợi thêm.Hikari ngẩng lên, giọng run rẩy: “Aoi... nếu cô Hana làm hại Shin, chúng ta... làm sao đây?” Mắt cô ánh lên nỗi sợ, nhưng cũng có chút kiên định, như ngọn lửa nhỏ Shin từng tạo ra tối qua.Aoi không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước đến bức tường gỗ mục, kiểm tra từng kẽ hở bằng những ngón tay lạnh buốt. Áo váy rách bươm, lấm lem bùn đất từ những ngày lén lút, bám chặt vào thân hình gầy gò. Cô nhớ đến khu vườn dược liệu sau cô nhi viện, nơi từng tìm được lá thuốc cho Shin. Nếu có thêm thuốc, Shin có thể khỏe hơn. “Chúng ta không chờ,” cô nói, giọng cương quyết. “Tớ sẽ tìm thuốc. Cậu ở đây, giữ Shin ấm.”Hikari cắn môi, đôi tay nhỏ bé nắm chặt. Cô lắc đầu, đứng lên, váy bẩn rách tung, nhưng mái tóc xanh vẫn ánh lên như pha lê. “Tớ... tớ không muốn chờ nữa! Tớ sẽ giúp!” Một luồng sáng mạnh hơn bất ngờ lóe lên từ tay cô, như ngọn đuốc nhỏ trong đêm, soi rõ gương mặt lấm lem của Aoi và một ký hiệu kỳ lạ khắc trên tường – những đường cong như rune cổ, không ai hiểu nghĩa. Mắt vàng của Hikari sáng rực, không còn sợ hãi, mà là quyết tâm, như một nàng công chúa nhỏ bất chấp bóng tối.Aoi sững sờ, rồi nụ cười hiếm hoi nở trên môi. “Được lắm, Hikari. Cùng làm.”Cả hai bắt tay vào việc. Aoi giơ tay, Băng Ma Pháp trỗi dậy, nhưng chỉ tạo được lớp băng mỏng trên tấm ván mục. Ma Lực của cô yếu đi sau những ngày kiệt sức, tay run lên, hơi thở dốc. “Khỉ thật,” cô lẩm bẩm, đấm vào ván. Hikari bước tới, ánh sáng Quang Ma Pháp yếu ớt dẫn đường, giúp Aoi xác định điểm yếu của gỗ. Cả hai phối hợp, Aoi đạp mạnh, Hikari chiếu sáng, cuối cùng tấm ván vỡ vụn, để lộ một khe hở nhỏ dẫn ra ngoài. Shin khẽ gừ, mắt dị sắc lóe sáng yếu, như ủng hộ, nhưng nó vẫn nằm im, không thể giúp.Không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa vào, mang theo mùi đất ẩm và cỏ dại. Aoi thò đầu ra, quan sát. Vườn dược liệu cách đó vài chục bước, ẩn sau hàng rào gỗ. Nhưng trước khi cô kịp ra hiệu, một tiếng cười khẩy vang lên. “Đi đâu đấy, hai đứa kia?” Kael, cao lớn với mái tóc rối đỏ, đứng chặn lối, bên cạnh là một thằng nhóc gầy nhẳng, mắt láo liên. Cả hai toát ra khí tức mạnh hơn, Linh Áp khoảng mười hai đến mười lăm ngàn, Hạng F, đủ khiến Aoi cảnh giác.“Con thú cưng của chúng mày còn sống không?” Kael nhếch mép, giơ tay. Một luồng gió nhẹ từ Phong Ma Pháp cuốn bụi bay vào mắt Aoi, làm cô lùi lại. “Đưa nó đây, tao ‘chăm sóc’ giúp.”Aoi nghiến răng, đứng chắn trước Hikari, mắt vàng rực sáng như thú săn mồi. “Biến đi, Kael!” Cô giơ tay, Băng Ma Pháp bộc phát, tạo một màn sương lạnh bao phủ lối đi. Sương mỏng, không đủ đóng băng, nhưng làm Kael và đồng bọn chậm lại, ho sặc sụa. Aoi nhặt một thanh gỗ gãy, vung mạnh, trúng vai thằng nhóc gầy. Nó ngã lăn, la lên.Hikari run rẩy, nhưng không lùi. Cô giơ tay, Quang Ma Pháp lóe lên, ánh sáng yếu nhưng đủ làm đồng bọn của Kael chói mắt, loạng choạng. “Aoi, bên trái!” cô hét, giọng lạc đi. Kael lao tới, gió từ tay hắn đẩy Aoi ngã. Trong khoảnh khắc nguy cấp, Hikari hét lên, ánh sáng bùng mạnh, như ngọn đuốc nhỏ, chiếu thẳng vào mặt Kael. Hắn giơ tay che mắt, lùi lại, chửi thề. Nhưng Hikari ngã quỵ, thở hổn hển, Ma Lực cạn kiệt. “Tớ... tớ không...” cô thì thầm, mắt nhòe đi.Aoi lao tới, đạp Kael ngã, thanh gỗ vung thêm một lần nữa. “Đừng đụng vào bạn tao!” cô gầm lên, giọng khàn đặc. Kael lồm cồm bò dậy, nhưng Shin, dù yếu, bất ngờ gầm gừ, âm thanh trầm thấp nhưng đủ khiến hắn chùn bước. Đôi mắt dị sắc của rồng lóe sáng, như đốm lửa trong đêm. Kael liếc nhìn, rồi kéo đồng bọn bỏ chạy, lẩm bẩm: “Đợi đấy, bọn mày!”Aoi quỳ xuống, đỡ Hikari. “Cậu ổn chứ?” Hikari gật yếu, tóc xanh bết mồ hôi, nhưng mỉm cười. “Tớ... làm được rồi.” Aoi siết tay bạn, lòng thắt lại. Họ quay lại kéo Shin qua khe hở, con rồng lê bước, mỗi bước nặng nề như kéo cả thế giới. Vườn dược liệu hiện ra trước mắt, những bụi cây thấp thoảng mùi thảo dược.Nhưng chưa kịp hái thuốc, một bóng người xuất hiện. Cô Hana, váy đen dài, đứng dưới ánh trăng, khí tức như đá đè ngực. Linh Áp của bà, Hạng E, khoảng hai mươi đến hai lăm ngàn, khiến Aoi và Hikari bất động. “Liều lĩnh đấy,” cô Hana nói, giọng đều đều, ánh mắt dò xét quét qua Shin, rồi dừng ở hai cô bé. “Các con nghĩ trốn được ta sao?”Aoi đứng chắn trước Shin, mắt vàng rực, nhưng tay run vì kiệt sức. “Bà muốn gì? Shin không làm hại ai!” Băng Ma Pháp lóe lên, chỉ tạo sương mỏng, tan ngay. Hikari, dù mệt, đứng cạnh, Quang Ma Pháp yếu ớt như ánh trăng, nhưng ánh mắt kiên định. “Xin... xin đừng làm hại cậu ấy,” cô thì thầm, như nàng công chúa nhỏ đối mặt cơn bão.Cô Hana im lặng, ánh mắt thoáng dịu đi, nhưng vẫn lạnh. “Cô nhi viện này không chỉ là nơi nuôi trẻ,” bà nói. “Chúng ta bảo vệ những đứa trẻ có Ma Lực, như các con, khỏi những kẻ săn Ma Thú bên ngoài. Shin là rồng non, một mối nguy. Nó thu hút những thứ các con không thể đối phó.” Bà chỉ Shin, đang thở khò khè. “Bệnh của nó vì không khí ngột ngạt và thiếu thức ăn. Nhưng nếu nó ở lại, nguy hiểm sẽ đến.”Aoi cãi lại: “Vậy để chúng tôi chữa cho cậu ấy! Đừng lấy cậu ấy đi!” Hikari gật, mắt long lanh. Cô Hana nhìn họ, rồi thở dài. “Ba ngày,” bà nói. “Tìm thuốc ở làng phía đông. Nếu thất bại, Shin sẽ bị giao đi. Đừng để ta thất vọng.”Bà quay đi, để lại Aoi và Hikari trong vườn. Họ vội hái vài lá thuốc, mùi hăng hắc, hy vọng giúp Shin ổn định. Dưới ánh trăng, Aoi nắm tay Hikari, Shin lê bước sau, hơi thở đều hơn chút ít. Ký hiệu lạ trong nhà kho vẫn ám ảnh Aoi – một bí ẩn về cô nhi viện, về những đứa trẻ như họ. Con đường phía trước mịt mù, nhưng họ không còn đơn độc.