Chương 9: Con Đường Phía Đông và Những Bước Chân Vội Vã

Ánh trăng bạc lạnh lẽo rọi xuống con đường mòn heo hút phía sau Cô nhi viện Ánh Sao. Aoi siết chặt tay Hikari, mái tóc xanh băng của cô khẽ bay trong gió đêm. Gánh nặng của tối hậu thư ba ngày từ cô Hana như một tảng đá vô hình đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cả hai. Shin lảo đảo bước theo sau, bộ vảy đỏ thẫm xỉn màu dưới ánh trăng, hơi thở vẫn còn khò khè nhưng có phần đều hơn nhờ chút lá thuốc hái vội trong vườn dược liệu.

"Phía Đông..." Aoi thì thầm, mắt vàng hổ phách nhìn về hướng mặt trời sắp mọc, dù giờ đây chỉ là một khoảng không đen thẳm. "Chúng ta phải nhanh lên."

Hikari gật đầu, mái tóc xanh óng ả của cô bé rũ xuống, che đi đôi mắt hoe đỏ. Cô bé cố gắng dìu một bên Shin, cảm nhận sự yếu ớt trong từng bước chân của người bạn rồng. "Shin... cậu cố gắng nhé."

Shin khẽ rên ư ử, dụi nhẹ chiếc đầu có vảy vào tay Hikari như một lời đáp. Nó biết hai người bạn nhỏ đang làm tất cả vì mình.

Bình minh đầu tiên của hành trình nhuốm một màu xám xịt khi chúng đã đi được một quãng khá xa khỏi cô nhi viện. Khu rừng lạ lẫm hiện ra trước mắt, cây cối um tùm và những âm thanh xa lạ vọng lại từ sâu thẳm. Đây không phải là khu rừng quen thuộc gần cái hang cũ của chúng. Không khí ẩm ướt và nặng nề hơn.

Aoi đi trước, tay cầm một cành cây chắc chắn vừa làm gậy dò đường, vừa để phòng thân. Mắt cô bé liên tục đảo quanh, cảnh giác. Thỉnh thoảng, cô lại quay lại nhìn Shin, cố gắng dùng Băng Ma Pháp non nớt của mình để làm mát một miếng vải ẩm rồi áp lên trán nóng của Shin. Ma Lực của Aoi còn quá yếu, mỗi lần như vậy đều khiến cô bé hơi choáng váng, nhưng nhìn Shin có vẻ dễ chịu hơn một chút, cô lại cắn răng chịu đựng.

Hikari thì lặng lẽ hơn, đôi mắt vàng của cô bé quan sát tỉ mỉ từng bụi cây, từng dấu vết trên mặt đất. Kinh nghiệm hái lượm trong những ngày ở hang giúp cô nhận ra một vài loại quả dại có thể ăn được và một vài loại lá có mùi hương quen thuộc, giống những loại cô Hana từng phơi khô trong kho thuốc. Cô bé cẩn thận hái chúng, hy vọng có thể giúp ích. Quang Ma Pháp của Hikari được dùng để soi sáng những đoạn đường tối tăm dưới tán cây rậm rạp, ánh sáng dịu nhẹ từ tay cô bé đôi khi cũng khiến Shin khẽ gừ gừ một cách dễ chịu.

Giữa trưa ngày đầu tiên, chúng dừng lại bên một dòng suối nhỏ, nước trong vắt. Cả ba đều đã kiệt sức và đói lả. Aoi cố gắng dùng cành cây đã vót nhọn để xiên cá dưới suối, nhưng những con cá nhỏ quá nhanh nhẹn. Sau vài lần thất bại, cô bé bực bội ném cành cây xuống đất.

"Khỉ thật! Cứ thế này thì đến bao giờ mới có cái bỏ vào bụng!"

Hikari nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn. "Đừng nóng, Aoi. Nhìn này," cô bé chìa ra mấy quả mọng màu đỏ tím mà mình vừa tìm thấy. "Ít nhất chúng ta có thứ này. Với lại, tớ thấy có mấy loại nấm quen ở đằng kia, có lẽ ăn được."

Nhờ sự kiên trì của Hikari, chúng cũng có một bữa ăn đạm bạc nhưng đủ để lót dạ. Shin chỉ nhấm nháp được một chút nước quả ép và vài miếng nấm mềm.

Buổi chiều, hành trình trở nên khó khăn hơn. Con đường mòn biến mất, thay vào đó là những bụi gai rậm rạp và dốc đá trơn trượt. Shin bắt đầu tỏ ra mệt mỏi rõ rệt, nó nhiều lần khụy xuống, thở dốc. Aoi và Hikari phải dùng hết sức mới dìu được nó đi tiếp.

Bất chợt, Aoi khựng lại, tai cô vểnh lên. "Suỵt! Có tiếng động!"

Cả ba nín thở lắng nghe. Tiếng sột soạt ngày một gần. Từ trong lùm cây, một con chồn hương khá lớn, với bộ lông xù và đôi mắt tinh ranh, bất ngờ lao ra, có lẽ bị thu hút bởi mùi quả dại còn vương trên người Hikari. Nó không có vẻ hung dữ như Sói Đồng Cỏ, nhưng kích thước và hàm răng sắc nhọn của nó cũng đủ khiến hai cô bé giật mình.

Aoi theo phản xạ đứng chắn trước Hikari và Shin. "Cút đi!" cô bé hét lên, vung mạnh cây gậy.

Con chồn hơi chùn lại, nhưng rồi nó gầm gừ, nhe răng. Đúng lúc đó, Shin, dù đang rất yếu, bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt dị sắc lóe lên. Một tiếng "khè" nhẹ thoát ra từ cổ họng nó, và một luồng khói mỏng, nóng hổi phả về phía con chồn. Con chồn hương bị bất ngờ, khịt mũi vài cái rồi quay đầu chạy biến vào rừng.

Aoi thở phào, quay lại vuốt ve Shin. "Cảm ơn cậu, Shin. Cậu vẫn lợi hại lắm."

Hikari lo lắng kiểm tra bạn rồng. "Shin, cậu không sao chứ? Đừng gắng sức quá."

Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm một màu cam tím lên những ngọn cây, chúng tìm thấy một hốc đá nhỏ, kín đáo, đủ để cả ba trú tạm qua đêm. Aoi cố gắng dùng Băng Ma Pháp tạo một lớp băng mỏng quanh những loại lá thuốc còn lại để giữ chúng tươi lâu hơn. Việc này khiến cô bé gần như kiệt sức, mồ hôi chảy ròng ròng dù trời đã bắt đầu se lạnh.

Hikari nhóm một đống lửa nhỏ bằng cách dùng Quang Ma Pháp của mình tập trung vào một ít bùi nhùi khô Aoi tìm được (Shin không đủ sức tạo lửa lúc này). Ánh lửa bập bùng xua đi cái lạnh và mang lại chút cảm giác an toàn.

Trong lúc Aoi đang thiếp đi vì mệt, Hikari vẫn cố gắng thức để canh chừng. Cô bé nhìn ra bầu trời đầy sao, lòng đầy những suy nghĩ miên man. Cô nhớ lại ký hiệu lạ mà mình nhìn thấy trong nhà kho. Nó có liên quan gì đến những đứa trẻ như cô và Aoi, những đứa trẻ có Ma Lực mà cô Hana nói rằng cần được bảo vệ? Và những "Kẻ săn Ma Thú" đó là ai?

Bất chợt, Aoi cựa mình, lẩm bẩm trong mơ: "Shin... cố lên..."

Hikari mỉm cười buồn. Cô bé nhẹ nhàng đắp thêm chiếc áo rách của mình cho Aoi. Rồi, cô nhìn về phía Đông. Từ vị trí hốc đá của chúng, qua những kẽ lá, cô bé có thể thấy phía xa xa, trên một sườn đồi, le lói vài đốm sáng nhỏ, mờ ảo.

"Làng...?" Hikari thì thầm, một tia hy vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng. Có lẽ, ngày mai, chúng sẽ đến được đó. Ngày đầu tiên của thời hạn ba ngày sắp kết thúc.