Những đốm sáng mờ ảo mà Hikari nhìn thấy đêm qua vẫn còn chập chờn phía xa khi bình minh bắt đầu hé những tia yếu ớt đầu tiên qua kẽ lá của hốc đá. Hikari đã gần như thức trắng đêm, đôi mắt vàng hoe thỉnh thoảng lại hướng về phía Đông, lòng thấp thỏm một niềm hy vọng mong manh. Tiếng thở đều đều nhưng nặng nhọc của Shin bên cạnh và tiếng Aoi khẽ cựa mình trong giấc ngủ mệt mỏi là những âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sớm.
Aoi tỉnh giấc khi trời vừa hửng sáng. Cơ thể cô ê ẩm, cái lạnh của đêm núi rừng thấm vào tận xương. Điều đầu tiên cô làm là vội vàng kiểm tra Shin. Con rồng non vẫn nằm im, lớp vảy đỏ thẫm không còn vẻ nóng hầm hập như trước nhờ chút lá thuốc và nỗ lực làm mát yếu ớt của Aoi đêm qua, nhưng hơi thở nó vẫn khò khè, đôi mắt dị sắc tuy đã bớt phần mờ đục nhưng vẫn còn vẻ mệt mỏi. Những lá thuốc hái vội ở cô nhi viện dường như chỉ giúp Shin cầm cự qua đêm chứ không thể đẩy lùi cơn bệnh.
"Shin... cậu thấy sao rồi?" Aoi thì thầm, giọng khản đi.
Shin khẽ rên nhẹ, dụi chiếc đầu có vảy vào tay cô như một lời đáp yếu ớt.
Hikari cũng đã ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao vì thiếu ngủ. "Aoi, những đốm sáng... tớ nghĩ đó thật sự là một ngôi làng."
Aoi nhìn theo hướng tay Hikari chỉ. Hy vọng lóe lên trong đôi mắt vàng hổ phách của cô. "Chúng ta phải đến đó. Ngay bây giờ." Áp lực của hai ngày còn lại đè nặng.
Họ chia nhau những mẩu quả dại cuối cùng mà Hikari tìm được hôm trước. Bữa sáng sơ sài không đủ xua đi cơn đói đang cồn cào, nhưng ý nghĩ về một nơi có thể cứu được Shin khiến cả hai tạm quên đi sự mệt mỏi của bản thân.
Con đường hướng về phía Đông gập ghềnh hơn họ tưởng. Cây cối vẫn rậm rạp, và mặt đất ẩm ướt sau một đêm sương xuống khiến bước chân trơn trượt. Shin đi lại rất khó khăn, nhiều lần nó khụy xuống, thở dốc. Aoi và Hikari phải thay nhau dìu, cố gắng dùng hết sức lực ít ỏi còn lại.
"Cố lên Shin," Aoi vừa nói vừa cố gắng dùng chút Băng Ma Pháp ít ỏi còn sót lại trong người để làm mát một mảnh vải ẩm rồi áp lên trán Shin. Luồng khí lạnh yếu ớt chỉ đủ làm dịu đi một chút, nhưng Aoi cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, Ma Lực của cô đã gần như cạn kiệt. Hikari cũng cố gắng dùng Quang Ma Pháp tạo ra một vầng sáng dịu nhẹ bao quanh Shin, nhưng ánh sáng đó cũng mờ nhạt hơn hẳn, chỉ đủ mang lại chút hơi ấm an ủi.
Sau gần hai giờ đồng hồ vật lộn với con đường, khu rừng bắt đầu thưa dần. Và rồi, từ một khoảng trống giữa những tán cây, ngôi làng hiện ra rõ ràng hơn. Đó là một ngôi làng nhỏ, nằm nép mình bên sườn đồi thoai thoải, xa xa có thể thấy một dòng sông nhỏ uốn lượn. Những mái nhà lợp tranh màu xám nâu đơn sơ, vài cột khói bếp mỏng manh uốn lượn bay lên trời sớm. Xung quanh làng dường như có một hàng rào gỗ đơn giản, trông không quá kiên cố nhưng cũng đủ để phân định ranh giới. Không khí có vẻ yên ả, nhưng cũng tĩnh lặng đến lạ thường.
"Đến... đến rồi!" Hikari reo khe khẽ, giọng đầy vẻ mừng rỡ xen lẫn hồi hộp.
Aoi cũng thở phào một hơi, nhưng sự cảnh giác vẫn hiện rõ trong mắt. "Chúng ta phải cẩn thận. Không biết người ở đây thế nào." Cô nhìn Shin, rồi nhìn Hikari. "Hikari, hay là... cậu thử ra trước xem sao? Trông cậu hiền hơn tớ."
Hikari hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Aoi, nhưng rồi cô bé gật đầu. "Ừm... để tớ thử. Aoi, cậu và Shin tạm nấp ở đây nhé."
Aoi tìm một bụi cây rậm rạp gần rìa làng, đủ để che khuất Shin. "Cậu ấy có vẻ mệt lắm rồi, không nên di chuyển nhiều nữa."
Hikari hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh rồi từ từ tiến về phía con đường mòn nhỏ dẫn vào làng. Khi cô bé vừa đến gần một khoảng sân trống đầu làng, nơi có vài dụng cụ nông nghiệp cũ kỹ và mấy bó củi xếp gọn, một giọng nói khàn khàn cất lên:
"Này nhóc con, cháu đi đâu lạc vào đây vậy?"
Một ông lão tóc bạc phơ, da mồi, đang ngồi trên một phiến đá lớn vá lại tấm lưới đánh cá cũ, ngẩng lên nhìn Hikari. Đôi mắt ông nheo lại, dò xét.
Hikari giật mình, nhưng cô bé cố gắng cúi đầu lễ phép: "Dạ... thưa ông. Cháu... chúng cháu từ xa đến. Bạn... bạn đồng hành của chúng cháu bị bệnh nặng lắm ạ. Xin ông cho chúng cháu hỏi, trong làng có ai biết chữa bệnh hoặc có thuốc không ạ?" Giọng cô bé hơi run run.
Ông lão ngừng tay, nhìn Hikari từ đầu đến chân, rồi ánh mắt ông dừng lại ở phía bụi cây nơi Aoi và Shin đang ẩn nấp, dù ông không thể nhìn thấy rõ. "Bạn đồng hành? Trông cháu có vẻ mệt mỏi lắm. Bạn của cháu là ai mà bệnh nặng vậy?"
Đúng lúc đó, từ phía bụi cây, Shin không kìm được một tiếng ho khù khụ, âm thanh khàn đặc và yếu ớt, nhưng đủ để thu hút sự chú ý.
Ông lão nhíu mày, đứng bật dậy, vẻ cảnh giác hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ. "Tiếng gì vậy? Trong bụi cây kia có gì?" Ông cầm lấy cây gậy gỗ dựng bên cạnh, bước về phía Hikari.
Aoi thấy tình hình không ổn, liền bước ra khỏi bụi cây, đứng chắn trước mặt Shin vẫn đang cố gắng thu mình lại. "Xin ông đừng sợ! Đó là Shin, bạn của chúng cháu! Cậu ấy... cậu ấy không phải Ma Thú nguy hiểm đâu ạ, cậu ấy đang bị bệnh rất nặng!" Aoi cố gắng nói thật to và rõ ràng, dù trong lòng cũng đang đập thình thịch.
Ánh mắt ông lão chạm phải Shin. Dù Shin đã được Aoi cố gắng phủi bớt bùn đất, và trông nó tiều tụy vì bệnh, nhưng hình dáng kỳ lạ với lớp vảy đỏ, chiếc cổ dài và đôi mắt dị sắc vẫn khiến ông lão sững người. Sự ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành nỗi hoang mang và một chút sợ hãi.
"Trời đất... cái... cái gì thế này?" Ông lùi lại một bước, cây gậy trong tay nắm chặt hơn. "Đây... đây không phải là thứ mà làng này có thể chứa chấp đâu, hai đứa nhỏ à. Trông nó... nó lạ quá!"
Hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Aoi và Hikari như bị dội một gáo nước lạnh. Shin, như cảm nhận được sự sợ hãi và từ chối, khẽ rên lên một tiếng não nề, rồi lại ho một tràng dài, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật.