Chương 11: Lời Khẩn Cầu Giữa Hoang Mang

Lời nói của ông lão, người tự giới thiệu tên là Silas, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào chút hy vọng vừa nhen nhóm của Aoi và Hikari. Khuôn mặt khắc khổ của ông ánh lên vẻ hoang mang xen lẫn sợ hãi khi nhìn Shin.

"Ông ơi, làm ơn!" Aoi vội vàng lên tiếng, giọng khẩn thiết, cô bé cố gắng đứng chắn một phần Shin, như thể hành động đó có thể khiến người bạn rồng của mình trông bớt "kỳ lạ" hơn. "Cậu ấy thực sự rất yếu! Chỉ là một con vật bị bệnh thôi, không phải Ma Thú hung dữ gì đâu! Chúng cháu đã đi rất xa để tìm cách chữa trị cho cậu ấy."

Shin, như hiểu được tình thế, lại rên lên một tiếng não nề rồi ho một tràng dài nữa, cơ thể nhỏ bé run lên từng chập. Hơi thở của nó ngày càng khó nhọc.

Hikari bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má lấm lem. "Xin ông... xin ông thương xót... Shin... Shin sẽ không làm hại ai đâu ạ..."

Ông Silas vẫn giữ vẻ mặt đầy cảnh giác. "Ta biết hai cháu có vẻ thành thật, nhưng sinh vật này... ta chưa từng thấy bao giờ. Làng Eldoria của chúng ta tuy nhỏ bé nhưng rất coi trọng sự an toàn. Làm sao ta biết nó không mang mầm bệnh gì nguy hiểm, hoặc khi khỏe lại sẽ không gây rối?"

Tiếng ho của Shin và giọng nói có phần lớn tiếng của Aoi đã thu hút sự chú ý của vài người dân làng khác. Hai người đàn ông và một phụ nữ trung niên tò mò tiến lại gần, khi nhìn thấy Shin, họ cũng không giấu được vẻ kinh ngạc và e dè.

"Bác Silas, có chuyện gì vậy?" một người đàn ông cất tiếng hỏi, ánh mắt không rời khỏi con rồng non. "Sinh vật gì lạ thế kia?"

"Đem nó đi đi!" người phụ nữ nói xen vào, giọng có chút hoảng hốt. "Trông nó không giống những con thú bình thường trong rừng. Lỡ nó..."

Aoi cảm thấy một sự tuyệt vọng dâng lên. Cô siết chặt nắm tay. Nếu cả ngôi làng này đều từ chối, họ biết đi đâu bây giờ? Thời gian không còn nhiều.

Bất chợt, Hikari, trong cơn tuyệt vọng cùng cực, bước lên một bước. Hai bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt trước ngực. Một ý nghĩ lóe lên, một sự thôi thúc từ sâu thẳm. Cô bé nhắm mắt lại, cố gắng tập trung chút Ma Lực Quang Hệ ít ỏi còn sót lại. Một vầng sáng yếu ớt, mờ nhạt nhưng vô cùng tinh khiết, từ từ tỏa ra từ người Hikari, không rực rỡ, không chói lòa, mà dịu dàng như ánh trăng non, bao bọc lấy cả cô bé và phần nào đó là Shin đang nằm gục. "Xin mọi người... làm ơn... cậu ấy thực sự rất cần giúp đỡ..." Giọng Hikari nghẹn ngào, nhưng có một sự chân thành tha thiết.

Ánh sáng đó khiến những người dân làng sững lại. Ông Silas cũng ngạc nhiên nhìn cô bé tóc xanh óng ả. Họ chưa từng thấy thứ ánh sáng kỳ lạ như vậy. Nó không có vẻ đe dọa, ngược lại, mang đến một cảm giác bình yên khó tả.

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng vang lên từ phía sau đám đông nhỏ. "Khoan đã, bác Silas. Mọi người cũng đừng quá lo lắng."

Một người phụ nữ trạc tứ tuần, với mái tóc nâu búi gọn và đôi mắt hiền từ nhưng ánh lên vẻ tinh anh, bước ra. Bà mặc một chiếc áo choàng đơn giản màu xanh lá cây, tay áo xắn cao để lộ đôi bàn tay có vài vết chai và phảng phất mùi thảo dược. Dân làng dường như có chút kính nể khi thấy bà.

"Cô Elara," ông Silas có vẻ hơi ngạc nhiên. "Cô cũng ra đây à?"

Người phụ nữ tên Elara mỉm cười nhẹ. "Tôi nghe thấy tiếng ồn. Để tôi xem nào." Bà từ từ tiến lại gần, ánh mắt không tập trung vào hình dáng kỳ lạ của Shin, mà dừng lại ở hơi thở nặng nhọc, lớp vảy xỉn màu của nó, và đặc biệt là gương mặt đẫm nước mắt nhưng đầy hy vọng của Hikari cùng vẻ kiên cường nhưng cũng không giấu được sự mệt mỏi của Aoi.

"Hai cháu đừng sợ," Elara nói với Aoi và Hikari, giọng bà thật dịu dàng. "Ta là Elara, người phụ trách thảo dược và chữa trị vài bệnh thông thường trong làng. Bạn của các cháu... nó bị bệnh bao lâu rồi? Có những triệu chứng nào?"

Aoi như vớ được chiếc phao cứu sinh. Cô bé vội vàng kể lại tình trạng của Shin: cơn sốt cao, những trận ho kéo dài, sự yếu ớt và việc bỏ ăn. Cô cũng kể qua loa về việc chúng đã chăm sóc Shin trong rừng và hành trình đến đây.

Elara lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu. Bà cẩn thận quan sát Shin từ một khoảng cách vừa phải, đôi mắt tinh anh của bà như nhìn thấu được điều gì đó. Những người dân làng khác vẫn đứng đó, xì xầm nhưng không còn vẻ gay gắt như trước, có lẽ sự xuất hiện và thái độ của Elara đã phần nào trấn an họ.

Sau một hồi im lặng, Elara quay sang ông Silas và những người khác. "Nó yếu lắm rồi, không còn vẻ gì là một mối đe dọa tức thời. Hơn nữa, nhìn hai đứa trẻ này xem, chúng đã phải rất vất vả để đưa bạn mình đến đây. Lòng trắc ẩn cũng là một phần của Eldoria chúng ta mà, phải không?"

Bà nhìn Aoi và Hikari, một nụ cười nhân hậu hiện trên môi. "Được rồi. Đưa nó vào căn lều nhỏ của ta ở cuối làng. Ta không thể hứa chắc sẽ chữa được một sinh vật lạ như thế này, vì ta cũng chưa từng gặp bao giờ. Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để xem xét tình hình và tìm cách giảm bớt sự đau đớn cho nó. Tuy nhiên," giọng Elara nghiêm lại một chút, "nếu trong quá trình đó, nó có bất kỳ biểu hiện nào gây nguy hiểm cho dân làng, các cháu phải lập tức đưa nó đi, có hiểu không?"

Aoi và Hikari nhìn nhau, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự biết ơn và hy vọng. "Dạ! Dạ, chúng cháu hiểu ạ!" Aoi vội vàng đáp. "Chúng cháu cảm ơn cô Elara! Cảm ơn cô rất nhiều!"

Ông Silas thở dài, gật đầu. "Nếu cô Elara đã nói vậy... thì tạm thời cứ thế đi. Nhưng phải cẩn thận đấy." Những người dân làng khác cũng dần tản đi, dù vẫn còn vài ánh mắt tò mò ngoái lại nhìn.

Với một nguồn sinh lực mới như vừa được tiếp thêm, Aoi và Hikari cẩn thận dìu Shin, cố gắng không làm nó thêm đau đớn. Elara dẫn đường, đưa chúng đi xuyên qua những con đường đất nhỏ trong làng, hướng về một căn lều đơn sơ nhưng sạch sẽ, xung quanh trồng rất nhiều loại cây cỏ lạ, tỏa ra mùi hương thảo dược dễ chịu.

Cánh cửa lều mở ra, hé lộ một không gian tuy nhỏ nhưng ngăn nắp, với đủ loại lá cây, rễ cây được treo hong khô, và những chiếc lọ, cối đá đựng thuốc. Hy vọng, dù vẫn còn mong manh, đã thực sự quay trở lại với hai cô bé mồ côi và người bạn rồng của chúng. Nhưng thời gian vẫn đang trôi, và thử thách phía trước vẫn còn rất nhiều.