Bên trong căn lều đơn sơ của Elara, không khí đặc quánh mùi thảo dược dễ chịu. Nắng chiều của ngày thứ hai bắt đầu xuyên qua những khe hở nhỏ trên vách liếp, rọi xuống những bó cây cỏ treo lủng lẳng trên xà nhà. Elara nhẹ nhàng hướng dẫn Aoi và Hikari đặt Shin lên một tấm thảm cói trải gần bếp lò đã nguội lạnh. Con rồng non gần như bất động, chỉ có lồng ngực phập phồng yếu ớt.
Elara bắt đầu công việc của mình một cách bình tĩnh và tập trung. Bà cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của Shin bằng cách áp mu bàn tay lên lớp vảy đỏ thẫm, rồi khẽ vén mí mắt dị sắc đã mờ đục của nó lên xem. Bà lắng nghe từng hơi thở khò khè, thỉnh thoảng lại đặt tay lên ngực Shin, cảm nhận nhịp đập yếu ớt. Aoi và Hikari đứng bên cạnh, nín thở theo dõi từng cử động của bà, tim đập nhanh vì lo lắng và cả một chút hy vọng.
"Nó sốt cao quá," Elara khẽ nói, giọng trầm ngâm. "Và có vẻ như phổi bị tổn thương khá nặng. Lớp vảy này... rất đặc biệt, cứng cáp nhưng lại có độ đàn hồi lạ thường. Ta chưa từng thấy ở bất kỳ loài thú nào trong rừng Eldoria." Bà không dùng từ "rồng", nhưng rõ ràng bà nhận ra sự phi thường của Shin.
Elara lấy từ trên kệ xuống một cái cối đá, nhanh nhẹn giã nát vài loại lá cây có màu xanh sẫm cùng một loại rễ cây có mùi hăng hắc. Chẳng mấy chốc, một hỗn hợp sền sệt được tạo ra. Bà nhẹ nhàng dùng một miếng vải sạch, phết thuốc lên rồi cẩn thận đắp lên ngực Shin. Tiếp đó, bà lại dùng một chiếc ấm nhỏ, pha một loại trà thảo dược có màu nâu nhạt, mùi thơm dịu.
"Hai cháu giữ chặt đầu nó một chút," Elara nói. "Ta sẽ cố cho nó uống vài ngụm."
Aoi và Hikari vội vàng làm theo. Shin có vẻ khó chịu, nhưng quá yếu để phản kháng mạnh. Elara kiên nhẫn dùng thìa nhỏ mớm từng chút trà vào miệng nó.
Trong lúc Elara làm việc, bà khẽ khàng hỏi chuyện: "Hai cháu tìm thấy cậu bạn nhỏ này ở đâu? Nó thường ngày ăn những gì? Có biểu hiện gì lạ trước khi ngã bệnh không?"
Aoi ngập ngừng một chút rồi kể lại một phiên bản đã được chỉnh sửa của câu chuyện: chúng tìm thấy Shin bị thương trong một khu rừng xa xôi, đã cố gắng chăm sóc nó, và nó rất thích ăn thịt. Hikari bổ sung thêm về việc Shin hay bị lạnh và ho nhiều sau những cơn mưa.
Elara lắng nghe rất chăm chú, đôi mắt hiền từ của bà không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. "Có lẽ nó đã bị nhiễm lạnh sâu trong một thời gian dài," bà nhận xét. "Cơ địa của nó có vẻ cần nhiều nhiệt lượng hơn các loài thú thông thường, nhưng lại không chịu được ẩm thấp. Thức ăn trong rừng có lẽ cũng không hoàn toàn phù hợp."
Nhiều giờ trôi qua. Mặt trời đã xuống núi, để lại những vệt sáng cuối cùng yếu ớt. Shin đã uống được một ít trà thảo dược, và miếng thuốc đắp trên ngực nó dường như giúp hơi thở của nó bớt đi phần nào sự khó nhọc. Nhưng cơn sốt vẫn chưa lui hẳn, và nó vẫn nằm im lìm, thi thoảng lại khẽ rên lên trong cơn mê.
Elara thở dài, lau mồ hôi trên trán. "Ta đã dùng những loại lá thuốc hạ sốt và bổ phế mạnh nhất mà ta có. Sốt có giảm đi một chút, nhưng dường như có một loại độc khí hay hàn khí nào đó đã xâm nhập quá sâu vào cơ thể nó. Cơ thể nó rất khác thường, những bài thuốc thông thường của ta khó mà thẩm thấu và phát huy tác dụng một cách trọn vẹn được."
Hikari nhìn Shin đang khẽ run lên dù Elara đã đắp thêm cho nó một tấm chăn mỏng. Một cách vô thức, cô bé đưa hai tay lại gần Shin, cố gắng truyền hơi ấm. Một vầng sáng dịu nhẹ, ấm áp từ Quang Ma Pháp của cô từ từ lan tỏa, bao bọc lấy con rồng non. "Cô Elara," Hikari ngập ngừng, "liệu... liệu thế này có giúp được gì không ạ?"
Elara ngạc nhiên nhìn vầng sáng tinh khiết tỏa ra từ tay Hikari. Đôi mắt bà ánh lên vẻ kinh ngạc xen lẫn tò mò. "Ánh sáng này... thật ấm áp và tràn đầy sinh khí. Ta không biết đây là loại năng lượng gì, nhưng có lẽ nó có thể giúp cơ thể bạn của cháu dễ tiếp nhận thuốc hơn, hoặc giúp nó giữ được chút hơi ấm quý giá này. Cháu cứ thử duy trì xem sao, nhưng đừng để bản thân quá sức."
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của Hikari và sự chăm sóc của Elara, Shin dường như yên ổn hơn một chút. Nhưng khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, báo hiệu ngày thứ hai của tối hậu thư sắp kết thúc, Elara lắc đầu sau khi kiểm tra lại cho Shin.
"Tình hình vẫn chưa khả quan lắm," bà nói với vẻ mặt đầy ưu tư. "Cần phải có một loại thuốc mạnh hơn, một loại có khả năng thanh lọc độc tố và phục hồi sinh lực nhanh chóng cho những cơ thể đặc biệt." Bà im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó rất quan trọng.
Rồi bà nhìn thẳng vào Aoi và Hikari, giọng nghiêm túc: "Có một loại rễ cây được gọi là Huyết Tâm Thảo. Nó thường mọc ở những nơi ẩm thấp và tối tăm sâu trong Khe Nứt Bóng Tối, cách đây chừng nửa ngày đường về phía đông khu rừng này. Nơi đó khá nguy hiểm, thường có Ma Thú nhỏ và rắn độc lui tới, địa hình lại hiểm trở. Nhựa của Huyết Tâm Thảo có khả năng thanh lọc độc tố cực mạnh, đặc biệt hiệu quả với những sinh vật có thân nhiệt cao và sức sống mãnh liệt như... bạn của hai cháu đây." Ánh mắt Elara nhìn Shin đầy ẩn ý. "Ta có một ít đã phơi khô, nhưng e rằng không đủ mạnh để cứu nó trong tình trạng này. Chúng ta cần rễ tươi."
"Khe Nứt Bóng Tối?" Aoi lặp lại, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng. Cô bé đã từng nghe những lời đồn đáng sợ về những nơi như vậy.
Elara gật đầu. "Đúng vậy. Trời đã tối hẳn rồi, đi vào đó bây giờ là vô cùng liều lĩnh. Nhưng nếu không có được Huyết Tâm Thảo tươi trước khi ngày mai kết thúc, ta e rằng..." Bà không nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Aoi và Hikari nhìn nhau. Chỉ còn một ngày cuối cùng. Thời gian không chờ đợi ai. Khu rừng nguy hiểm, Ma Thú, bóng tối – tất cả hiện lên trong tâm trí chúng. Nhưng rồi, hình ảnh Shin yếu ớt, tuyệt vọng níu kéo sự sống lại hiện ra.
Aoi nghiến chặt răng, đôi mắt vàng hổ phách của cô ánh lên một sự quyết tâm sắt đá. "Chúng cháu sẽ đi!"
Hikari, dù sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, cũng nắm chặt tay Aoi, gật đầu mạnh mẽ. "Vì Shin... chúng cháu nhất định sẽ đi tìm Huyết Tâm Thảo!"
Elara nhìn hai đứa trẻ nhỏ bé nhưng đầy dũng khí trước mặt, trong lòng trào dâng một cảm xúc phức tạp, vừa lo lắng, vừa có chút khâm phục. "Được rồi," bà nói. "Vậy sáng sớm ngày mai, khi trời vừa hửng sáng, ta sẽ chỉ đường cho hai cháu. Hãy nghỉ ngơi một chút đi, các cháu đã quá mệt rồi."
Nhưng đêm đó, liệu Aoi và Hikari có thể thực sự nghỉ ngơi khi tính mạng của Shin và thời hạn của cô Hana đang treo lơ lửng?