Đêm cuối cùng trong căn lều của Elara trôi qua trong sự thấp thỏm không yên. Aoi và Hikari gần như không chợp mắt được bao lâu, những lo lắng về Shin, về Khe Nứt Bóng Tối và về thời hạn của cô Hana cứ quẩn quanh trong tâm trí.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa xuyên qua được lớp sương mù dày đặc bên ngoài, Elara đã đánh thức hai cô bé. Gương mặt bà có chút ưu tư nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
"Hai cháu chuẩn bị đi," Elara nói, giọng khẽ khàng. Bà đưa cho Aoi một chiếc túi vải nhỏ đựng vài miếng bánh mì khô và một bầu nước làm từ da thú. "Đây là một chút thức ăn và nước uống cho các cháu. Khe Nứt Bóng Tối nằm về hướng Đông Bắc từ đây, đi qua cánh rừng già mất khoảng hai, ba giờ đồng hồ. Ta đã vẽ một sơ đồ đơn giản." Bà trao cho Aoi một mảnh giấy da cũ, trên đó có những nét vẽ nguệch ngoạc nhưng khá rõ ràng về con đường và một vài đặc điểm nhận dạng của Huyết Tâm Thảo – loại cây thân leo, lá hình trái tim có những đường gân máu đỏ sẫm, thường mọc bám vào những vách đá ẩm ướt, khuất ánh sáng.
"Huyết Tâm Thảo rất dễ nhận biết, nhưng hãy cẩn thận," Elara dặn dò kỹ lưỡng. "Chỉ lấy phần rễ củ của nó, đó mới là nơi chứa nhiều dược tính nhất. Khe Nứt Bóng Tối là nơi không mấy ai dám bén mảng tới, không chỉ vì địa hình hiểm trở mà còn vì những sinh vật lạ sống ở đó. Hãy luôn cảnh giác, di chuyển nhẹ nhàng và cố gắng đừng gây ra tiếng động lớn." Ánh mắt bà nhìn hai cô bé đầy lo lắng nhưng cũng có một sự tin tưởng nhất định. "Ta sẽ ở lại đây chăm sóc Shin. Hãy cố gắng quay về trước khi mặt trời lặn."
Aoi gật đầu, nhận lấy túi đồ và mảnh sơ đồ, vẻ mặt đầy quyết tâm. Hikari nắm chặt tay Aoi, đôi mắt vàng hoe cũng ánh lên sự kiên định. Trước khi đi, cả hai không quên đến bên Shin, đang nằm yên trên tấm thảm. Con rồng non dường như cảm nhận được điều gì đó, nó khẽ mở mắt, nhìn hai người bạn nhỏ rồi kêu lên một tiếng "gừ" nhẹ, yếu ớt.
"Bọn tớ sẽ về nhanh thôi, Shin. Cậu phải cố gắng đợi nhé," Aoi thì thầm, vuốt nhẹ lên lớp vảy mát lạnh của Shin. Hikari cũng khẽ đặt tay lên trán Shin, truyền một chút Quang Ma Pháp ấm áp cuối cùng mà cô có thể gom góp được.
Rồi cả hai quay người, theo sự chỉ dẫn của Elara, bước ra khỏi căn lều, hòa mình vào màn sương sớm và con đường mòn dẫn vào rừng sâu. Áp lực của ngày cuối cùng đè nặng lên từng bước chân.
Con đường đến Khe Nứt Bóng Tối ngày một trở nên hoang vu và u ám. Cây cối mọc san sát, che khuất gần hết ánh sáng mặt trời. Không khí ẩm thấp và lạnh lẽo, thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu lạ lùng vọng ra từ sâu trong rừng thẳm khiến Aoi và Hikari không khỏi rùng mình. Aoi đi trước, tay nắm chặt một cành cây khô làm vũ khí phòng thân, mắt liên tục đảo quanh quan sát. Hikari theo sát phía sau, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết trên sơ đồ của Elara.
Sau gần ba giờ đồng hồ di chuyển gần như không nghỉ, cuối cùng họ cũng đến được bìa của Khe Nứt Bóng Tối. Đó là một khe núi hẹp và sâu hoắm, hai bên là vách đá dựng đứng, rêu phong phủ kín. Một luồng gió lạnh lẽo, mang theo mùi ẩm mốc và mùi gì đó tanh nồng khó tả, thổi ra từ bên trong. Ánh sáng mặt trời gần như không thể chiếu xuống đáy vực, tạo nên một khung cảnh âm u, đáng sợ.
"Đây... đây chính là nó sao?" Hikari thì thầm, giọng có chút run rẩy, tay níu chặt lấy vạt áo Aoi.
Aoi nuốt khan, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Sơ đồ chỉ đến đây. Huyết Tâm Thảo chắc chắn ở trong này. Chúng ta vào thôi, phải nhanh lên."
Cả hai cẩn thận men theo một lối mòn nhỏ hẹp, trơn trượt dẫn xuống khe vực. Càng vào sâu, không khí càng trở nên ngột ngạt. Tiếng nước rỉ rách đâu đó và tiếng gió rít qua những kẽ đá tạo nên những âm thanh kỳ quái.
Đột nhiên, Aoi khựng lại, giơ tay ra hiệu cho Hikari dừng bước. Phía trước, trên một mỏm đá thấp chắn ngang lối đi, một sinh vật nhỏ đang ngóc đầu dậy. Nó có hình dáng giống một con thằn lằn nhưng to hơn bàn tay người lớn một chút, toàn thân phủ một lớp vảy màu xanh rêu xù xì, đôi mắt lồi đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chúng. Từ khóe miệng nó, một sợi nước dãi màu xanh nhạt nhỏ xuống, bốc lên một làn khói mỏng khi chạm vào phiến đá.
"Cẩn thận," Aoi thì thầm. "Có lẽ là một loại Ma Thú nhỏ có độc."
Con thằn lằn rít lên một tiếng chói tai rồi đột ngột phóng về phía Hikari. Aoi theo phản xạ đẩy Hikari sang một bên, đồng thời vung mạnh cành cây trong tay. Nhưng con thằn lằn rất nhanh nhẹn, nó né được cú đánh rồi bám chặt vào vách đá, chuẩn bị cho một cú tấn công khác.
"Hikari, ánh sáng!" Aoi hét lên, Ma Lực Băng Hệ của cô đang cố gắng ngưng tụ trong lòng bàn tay, nhưng cảm giác kiệt sức khiến việc điều khiển trở nên khó khăn.
Hikari, dù hoảng sợ, vẫn nhanh chóng phản ứng. Cô bé giơ tay lên, một luồng Quang Ma Pháp yếu ớt nhưng bất ngờ lóe sáng, chiếu thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của con thằn lằn. Bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, con thằn lằn khựng lại trong giây lát, kêu lên một tiếng khó chịu. Chớp lấy thời cơ, Aoi dồn chút sức lực còn lại, tạo ra một luồng khí lạnh nhỏ phả về phía con vật. Luồng khí không đủ để đóng băng nó, nhưng cái lạnh bất ngờ khiến con thằn lằn co rúm lại rồi vội vàng bò nhanh vào một hốc đá gần đó, biến mất.
Aoi thở hổn hển, dựa lưng vào vách đá. Hikari cũng ngồi phịch xuống đất, tim vẫn còn đập loạn xạ. "Nó... nó đi rồi."
"Nguy hiểm thật," Aoi nói, cố gắng lấy lại hơi. "Chúng ta phải cẩn thận hơn nữa. Ma Lực của tớ gần như không còn bao nhiêu."
Sau khi nghỉ ngơi một chút, cả hai lại tiếp tục cuộc tìm kiếm. Chúng men theo những vách đá ẩm ướt, cẩn thận quan sát từng bụi cây, từng kẽ đá, đối chiếu với hình vẽ Huyết Tâm Thảo trên sơ đồ của Elara. Thời gian trôi qua, mặt trời đã bắt đầu lên cao, nhưng ánh sáng chiếu xuống đáy vực vẫn rất hạn chế.
Và rồi, khi cả hai gần như tuyệt vọng, Hikari reo lên khe khẽ: "Aoi! Nhìn kìa! Có phải nó không?"
Trên một vách đá cao và khá cheo leo, cách mặt đất chừng vài mét, một cụm dây leo xanh sẫm đang bám chặt. Giữa những tán lá dày, thấp thoáng những chiếc lá hình trái tim với những đường gân màu đỏ máu nổi bật. Đó chính xác là Huyết Tâm Thảo mà Elara đã miêu tả.
Niềm vui xen lẫn sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hai cô bé. Huyết Tâm Thảo ở ngay trước mắt, nhưng làm sao để lấy được nó từ vách đá cao và trơn trượt kia? Hơn nữa, ngay bên dưới cụm dây leo, trong một hốc đá nhỏ hơn, Aoi vừa thoáng thấy một cặp mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm lên chúng.