Cặp mắt sáng quắc từ trong hốc đá tối tăm dưới cụm Huyết Tâm Thảo khiến Aoi và Hikari đứng tim. Không khí trong Khe Nứt Bóng Tối dường như ngưng đọng lại, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ và tiếng tim đập thình thịch của hai cô bé.
"Là... là con gì vậy?" Hikari thì thầm, giọng run rẩy, tay nắm chặt lấy cánh tay Aoi.
Aoi nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn vào bóng tối. "Tớ không chắc, nhưng nó không có vẻ thân thiện." Cô bé liếc nhìn vách đá cheo leo nơi Huyết Tâm Thảo bám vào. "Chúng ta phải lấy được nó, Hikari. Bằng mọi giá." Ma Lực Băng Hệ trong người Aoi gần như đã cạn kiệt sau khi đối phó với con thằn lằn độc, nhưng ý chí của cô thì chưa bao giờ mãnh liệt hơn.
Sinh vật trong hốc đá khẽ cựa mình. Dưới ánh sáng yếu ớt lọt vào khe vực, chúng lờ mờ nhận ra hình dáng của một con nhện khổng lồ, to bằng khoảng hai cái đầu người lớn gộp lại, toàn thân phủ một lớp lông đen xám xịt, tám cái chân dài ngoằng đầy gai nhọn đang bám chặt vào vách đá. Cặp mắt của nó, chính là hai đốm sáng mà Aoi đã thấy, ánh lên một màu xanh lục lạnh lẽo. Đó hẳn là một con Nhện Sương Độc, loài mà Elara đã mơ hồ nhắc đến là thường ẩn náu ở những nơi ẩm thấp và tối tăm như thế này, nọc độc của nó có thể gây tê liệt.
Con nhện dường như không có ý định tấn công ngay, nó chỉ đang quan sát, coi hai đứa trẻ như những kẻ xâm nhập lãnh địa. Huyết Tâm Thảo mọc ngay phía trên chỗ nó ẩn náu.
"Aoi, làm sao bây giờ?" Hikari lo lắng. "Nó ở ngay đó."
Aoi cắn môi suy nghĩ. Trèo lên đó lúc này chẳng khác nào tự nộp mạng. "Hikari, cậu còn dùng Quang Ma Pháp được bao lâu nữa?"
"Tớ... tớ không chắc. Rất yếu rồi," Hikari đáp, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
"Nghe này," Aoi nói nhanh. "Tớ sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của nó. Khi nó di chuyển, cậu cố gắng dùng ánh sáng làm nó chói mắt. Tớ sẽ tìm cách trèo lên thật nhanh, lấy một ít rễ cây rồi chúng ta rút lui ngay. Không được đối đầu trực diện."
Đó là một kế hoạch liều lĩnh, nhưng họ không còn nhiều lựa chọn. Thời gian đang cạn dần.
Aoi hít một hơi thật sâu, nhặt một hòn đá nhỏ gần đó rồi ném mạnh về phía bên phải của con nhện. Hòn đá đập vào vách đá, tạo ra một tiếng động nhỏ. Con nhện khổng lồ hơi giật mình, những cái chân đầy gai của nó khẽ động đậy, đầu nó quay về phía tiếng động.
"Ngay bây giờ, Hikari!" Aoi hét lên.
Hikari lập tức giơ tay, dồn hết chút Ma Lực còn lại. Một luồng sáng tuy không quá mạnh nhưng bất ngờ và chói lòa, chiếu thẳng vào cặp mắt xanh lục của con Nhện Sương Độc. Bị tấn công bất ngờ, con nhện rít lên một tiếng ken két khó chịu, tám cái chân của nó co rúm lại, cơ thể khổng lồ hơi lùi sâu vào hốc đá.
Chớp lấy cơ hội ngàn vàng đó, Aoi lao đến vách đá. Cô bé bám vào những mỏm đá lồi lõm, dùng hết sức bình sinh để leo lên. Vách đá trơn trượt và ẩm ướt, nhiều lần Aoi suýt tuột tay ngã xuống. Bên dưới, Hikari vẫn cố gắng duy trì luồng sáng, dù mặt cô bé đã tái đi vì gắng sức.
Con Nhện Sương Độc bắt đầu hồi phục sau cơn choáng. Nó nhận ra mình bị lừa, những cái chân của nó bắt đầu khua khoắng, chuẩn bị lao ra.
"Aoi, nhanh lên! Nó sắp ra rồi!" Hikari hét lên, giọng đầy hoảng hốt.
Aoi đã leo gần đến cụm Huyết Tâm Thảo. Cô bé không dám chậm trễ, dùng một tay bám chặt vào vách đá, tay kia vươn ra, cố gắng bứt lấy những đoạn rễ củ bám sâu vào kẽ đá. Rễ cây rất chắc, Aoi phải dùng hết sức mới kéo được vài đoạn, đất đá rơi lả tả xuống dưới.
Ngay khi Aoi vừa bứt được một nắm rễ cây khá lớn, con Nhện Sương Độc đã hoàn toàn tỉnh táo. Nó gầm gừ, lao ra khỏi hốc đá, tám cái chân đầy gai của nó di chuyển nhanh như chớp trên vách đá, hướng thẳng về phía Aoi.
"Cẩn thận, Aoi!"
Aoi không kịp suy nghĩ, cô bé nhét vội nắm Huyết Tâm Thảo vào chiếc túi vải Elara đưa, rồi theo bản năng, cô tạo ra một lớp băng mỏng, trơn trượt ngay dưới chân con nhện. Ma Lực của cô quá yếu, lớp băng rất mỏng và không thể tồn tại lâu, nhưng cũng đủ khiến con nhện khổng lồ mất thăng bằng trong giây lát. Lợi dụng khoảnh khắc đó, Aoi buông tay, trượt người xuống dưới. Cô bé tiếp đất khá mạnh, đầu gối và khuỷu tay trầy xước, đau điếng.
Hikari vội vàng chạy đến đỡ Aoi dậy. Con nhện đã lấy lại thăng bằng, nó giận dữ rít lên, nhưng có vẻ nó không muốn rời xa cái hốc của mình quá nhiều.
"Chạy thôi!" Aoi hét, kéo tay Hikari.
Cả hai không dám ngoảnh lại, cắm đầu chạy ngược ra khỏi Khe Nứt Bóng Tối. Tiếng rít giận dữ của con Nhện Sương Độc vẫn còn vọng lại phía sau.
Hành trình ra khỏi khe vực cũng gian nan không kém. Họ phải leo qua những tảng đá lởm chởm, băng qua những dòng suối ngầm lạnh buốt, trong lòng không ngừng lo sợ con nhện hoặc những Ma Thú khác sẽ đuổi theo. Mảnh Huyết Tâm Thảo quý giá được Aoi giữ chặt trong túi, như giữ lấy niềm hy vọng cuối cùng cho Shin.
Khi ánh sáng mặt trời của thế giới bên ngoài hiện ra ở cửa khe vực, cả Aoi và Hikari gần như khuỵu xuống vì kiệt sức. Mồ hôi và bùn đất lấm lem khắp người, quần áo rách bươm, nhưng trong đôi mắt của cả hai ánh lên một niềm vui khó tả. Họ đã làm được.
"Chúng ta... chúng ta có thuốc rồi..." Hikari thở dốc, mỉm cười qua làn nước mắt.
Aoi gật đầu, cố gắng đứng vững. "Phải về chỗ cô Elara ngay. Shin đang đợi."
Họ không dám nghỉ ngơi lâu, lại tiếp tục cuộc hành trình trở về làng Eldoria. Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, ngày thứ ba đang trôi qua rất nhanh. Mỗi bước chân đều nặng trĩu vì mệt mỏi, nhưng hình ảnh Shin yếu ớt đang chờ đợi lại thúc giục họ tiến về phía trước.
Cuối cùng, khi bóng chiều bắt đầu ngả dài, ngôi làng Eldoria cũng hiện ra trước mắt. Elara đang đứng ngồi không yên ở cửa lều, khi thấy bóng dáng hai đứa trẻ lảo đảo từ xa, bà vội vàng chạy ra đón.
"Aoi! Hikari! Hai cháu có sao không? Có tìm được Huyết Tâm Thảo không?" Giọng Elara đầy lo lắng.
Aoi không nói gì, chỉ mỉm cười yếu ớt rồi chìa ra chiếc túi vải đựng nắm rễ cây còn tươi rói, dính đầy đất ẩm. "Chúng cháu... tìm được rồi, cô Elara."
Elara cẩn thận đỡ lấy túi Huyết Tâm Thảo, ánh mắt bà sáng lên. "Tốt quá! Tốt quá rồi! Mau vào trong, ta phải chuẩn bị ngay!"
Bà vội vàng đưa hai đứa trẻ vào lều, nơi Shin vẫn đang nằm thiếp đi. Elara nhanh chóng rửa sạch những củ rễ Huyết Tâm Thảo, dùng một con dao nhỏ cạo bỏ lớp vỏ ngoài rồi cẩn thận thái thành những lát mỏng. Bà cho chúng vào một cái nồi đất nhỏ cùng với một vài loại lá thuốc khác và một ít nước suối trong, rồi đặt lên bếp lửa vừa nhóm lại.
Mùi thơm nồng đặc trưng của Huyết Tâm Thảo quyện với mùi các loại dược liệu khác bắt đầu lan tỏa khắp căn lều. Aoi và Hikari ngồi bên cạnh Shin, hồi hộp theo dõi từng động tác của Elara.
Sau một khoảng thời gian dường như dài vô tận, Elara múc ra một chén thuốc nhỏ màu đỏ sẫm, hơi sền sệt. Hơi nóng bốc lên nghi ngút.
"Được rồi," Elara nói, giọng có chút căng thẳng. "Hy vọng nó sẽ có tác dụng."
Bà cẩn thận đỡ đầu Shin dậy, rồi từ từ mớm từng thìa thuốc nhỏ vào miệng con rồng non. Shin dường như đã quá yếu, nó chỉ nuốt một cách thụ động.
Khi chén thuốc đã cạn, Elara nhẹ nhàng đặt Shin nằm xuống. Cả ba người cùng nín thở chờ đợi. Vài phút trôi qua trong sự im lặng đến nghẹt thở.
Bất chợt, Shin khẽ cựa mình. Rồi nó bắt đầu ho mạnh, từng cơn co giật nhẹ chạy dọc cơ thể. Đôi mắt dị sắc của nó mở thao láo, nhìn trân trối lên trần lều. Một luồng hơi nóng kỳ lạ dường như tỏa ra từ người nó, khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
"Shin! Shin!" Aoi và Hikari hoảng hốt kêu lên.
Elara đặt tay lên trán Shin, vẻ mặt bà trở nên vô cùng nghiêm trọng. "Nó đang phản ứng với thuốc. Mạnh hơn ta tưởng. Giờ là lúc quyết định... liệu nó có qua được hay không."