Căn lều nhỏ của Elara chìm trong một sự im lặng căng thẳng, chỉ có tiếng lửa lép bép trong bếp lò và tiếng thở nặng nhọc, đứt quãng của Shin. Luồng hơi nóng kỳ lạ vẫn tỏa ra từ người con rồng non, và cơ thể nó thỉnh thoảng lại co giật từng cơn sau khi uống chén Huyết Tâm Thảo. Đôi mắt dị sắc của Shin mở lớn, nhìn trân trối lên trần lều một cách vô hồn, khiến tim Aoi và Hikari như thắt lại.
"Shin! Shin, cậu sao rồi?" Aoi nghẹn ngào, nắm chặt lấy một bên vuốt của Shin, cảm nhận cái nóng bỏng rát. Hikari cũng quỳ bên cạnh, nước mắt lưng tròng, đôi tay nhỏ bé theo bản năng phát ra một vầng Quang Ma Pháp dịu nhẹ, vô thức cố gắng xoa dịu cơn đau cho bạn mình.
Elara đứng đó, gương mặt bà đanh lại vì tập trung, tay liên tục kiểm tra mạch và nhiệt độ của Shin. "Nó đang vật lộn," bà khẽ nói, giọng đầy ưu tư. "Huyết Tâm Thảo là một loại dược liệu cực mạnh, nó đang thanh lọc độc tố và hàn khí trong cơ thể Shin, nhưng đồng thời cũng kích phát toàn bộ sinh lực tiềm ẩn. Đây là một cuộc chiến sinh tử ngay trong chính cơ thể nó."
Thời gian trôi qua chậm chạp như kéo dài vô tận. Bên ngoài, bóng tối của đêm thứ ba đã hoàn toàn bao trùm lấy làng Eldoria. Áp lực về thời hạn của cô Hana như một tảng đá vô hình đè nặng lên không khí.
Bất chợt, Shin gầm lên một tiếng trầm đục, một âm thanh mạnh mẽ hơn hẳn những tiếng rên rỉ yếu ớt trước đó. Cơ thể nó ưỡn cong, một luồng khói mỏng màu đỏ sẫm, mang theo mùi khét nhẹ, từ từ thoát ra từ lớp vảy trên lưng nó. Lớp vảy đó dường như cũng trở nên óng ả hơn một chút dưới ánh lửa. Rồi, một ngọn lửa nhỏ, màu cam rực rỡ, bất ngờ bùng lên trên đầu một chiếc vuốt của Shin, không phải là ngọn lửa yếu ớt, bệnh tật nữa, mà là một ngọn lửa đầy sức sống.
"Lửa... lửa của Shin!" Aoi reo lên, giọng lạc đi vì vui mừng xen lẫn kinh ngạc.
Sau ngọn lửa đó, cơn co giật của Shin từ từ dịu lại. Hơi thở của nó không còn khò khè, đứt quãng nữa mà trở nên đều đặn, sâu hơn. Đôi mắt dị sắc cũng từ từ khép lại, rồi lại mở ra, lần này ánh nhìn đã trong trẻo và có thần hơn rất nhiều. Nó khẽ nghiêng đầu, nhìn Aoi và Hikari, rồi lại dụi nhẹ chiếc đầu có vảy vào tay Aoi, một tiếng "gừ gừ" khe khẽ, trầm ấm phát ra từ cổ họng.
Elara thở phào một hơi thật dài, nụ cười nhẹ nhõm hiện trên môi. "Qua rồi," bà nói. "Nó đã qua được cơn nguy kịch rồi. Huyết Tâm Thảo đã phát huy tác dụng. Thật là một sinh vật kỳ diệu với sức sống phi thường."
Aoi và Hikari ôm chầm lấy nhau, bật khóc nức nở, nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc và nhẹ nhõm. Shin của chúng đã qua khỏi.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, Elara chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lại thoáng chút lo lắng. "Trời đã khuya lắm rồi. Ngày thứ ba... đã gần tàn."
Lời nói của Elara như một gáo nước lạnh dội vào Aoi và Hikari. Đúng vậy, tối hậu thư của cô Hana! Bây giờ phải làm sao đây? Shin vừa mới qua cơn nguy kịch, không thể di chuyển xa được. Mà dù có thể, họ cũng không kịp quay về cô nhi viện trước khi hết ngày.
"Cô Elara..." Aoi nhìn bà, giọng đầy vẻ cầu khẩn.
Elara suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta có quen một người thợ săn trẻ tuổi trong làng tên là Finn. Cậu ấy có một con ngựa khá nhanh. Sáng sớm tinh mơ ngày mai, ta sẽ nhờ Finn mang thư của ta đến Cô nhi viện Ánh Sao cho cô Hana. Ta sẽ giải thích rõ tình hình, về sự dũng cảm của hai cháu, và tình trạng hiện tại của Shin. Hy vọng cô Hana sẽ xem xét lại."
Đó là giải pháp tốt nhất lúc này. Aoi và Hikari chỉ biết gật đầu cảm ơn.
Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, Aoi và Hikari có một giấc ngủ tạm gọi là yên ổn bên cạnh Shin, người bạn rồng giờ đây đã thở đều và cơ thể ấm áp một cách dễ chịu. Elara cũng thức gần như cả đêm để theo dõi thêm cho Shin và chuẩn bị lá thư cho cô Hana.
Bình minh của một ngày mới vừa ló dạng, mang theo không khí trong lành và tiếng chim hót líu lo, báo hiệu một sự khởi đầu mới. Elara đã đánh thức Finn và giao cho cậu lá thư cùng vài lời dặn dò. Chàng trai trẻ nhanh nhẹn lên ngựa, phóng đi như một cơn gió về phía cô nhi viện.
Aoi, Hikari và Elara hồi hộp chờ đợi. Thời gian dường như trôi chậm hơn bao giờ hết. Shin đã tỉnh táo hơn nhiều, nó đã có thể tự mình uống chút nước và ăn vài mẩu thịt khô mà Elara chuẩn bị. Lớp vảy của nó cũng ánh lên màu đỏ rực rỡ hơn, đôi cánh nhỏ cũng có vẻ cứng cáp hơn một chút.
Đến gần trưa, khi mặt trời đã lên cao, từ xa, họ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Không chỉ một, mà là nhiều con. Finn quay trở lại, và đi cùng cậu, không ai khác, chính là cô Hana, cùng với hai người đàn ông mặc trang phục có vẻ là lính gác của một thị trấn gần đó.
Tim Aoi và Hikari như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô Hana đã đến. Số phận của Shin sắp được định đoạt.
Cô Hana bước xuống ngựa, gương mặt vẫn nghiêm nghị như thường lệ, nhưng ánh mắt bà có một sự phức tạp khó tả khi nhìn thấy Shin đang nằm yên bên cạnh Aoi và Hikari trước cửa lều của Elara. Con rồng non, dù vẫn còn chút vẻ mệt mỏi, nhưng đã toát lên một khí chất hoàn toàn khác, một sự uy nghiêm tiềm ẩn của loài rồng. Nó ngẩng đầu nhìn cô Hana, đôi mắt dị sắc không hề tỏ ra sợ hãi hay thù địch, chỉ có một sự tò mò thông minh.
Elara bước ra, cúi đầu chào cô Hana. "Chào mừng cô Hana đã đến Eldoria. Như trong thư tôi đã nói..."
Cô Hana giơ tay, ngắt lời Elara. Bà chậm rãi bước đến gần Aoi, Hikari và Shin. Ánh mắt bà dừng lại rất lâu trên người con rồng non, rồi lại nhìn sang hai đứa trẻ đang đứng đó, quần áo tả tơi, mặt mũi lấm lem nhưng ánh mắt ánh lên sự kiên cường và một tình yêu thương không thể che giấu dành cho người bạn đặc biệt của mình.
Không khí im lặng đến ngột ngạt. Cuối cùng, cô Hana lên tiếng, giọng bà không còn vẻ gay gắt như ở cô nhi viện, nhưng vẫn đầy uy quyền: "Ta đã đọc thư của Elara. Và ta cũng đã thấy. Hai đứa... đã làm được một việc mà ngay cả người lớn cũng khó có thể làm được."
Bà nhìn Shin. "Nó không phải là một Ma Thú bình thường. Nó là một con rồng. Một sinh vật huyền thoại, mang trong mình cả sức mạnh to lớn và những hiểm họa khôn lường."
Rồi bà quay sang Aoi và Hikari. "Việc nuôi dưỡng một con rồng không phải là chuyện trẻ con. Nó đòi hỏi trách nhiệm, kiến thức và cả sức mạnh để bảo vệ nó, cũng như bảo vệ những người xung quanh khỏi nó."
Một khoảng lặng nữa. Aoi và Hikari nín thở chờ đợi phán quyết.
"Tuy nhiên," cô Hana nói tiếp, một nét dịu dàng hiếm hoi thoáng qua trên gương mặt bà, "ta cũng thấy được sự gắn kết của các con. Và sự dũng cảm của hai đứa khi đối mặt với hiểm nguy để cứu bạn mình."
Bà nhìn Elara. "Elara, cảm ơn sự giúp đỡ của chị. Có lẽ, trong một thời gian, Shin và hai đứa trẻ này sẽ cần sự hướng dẫn và chăm sóc của một người hiểu biết như chị ở đây."
Rồi bà quay lại Aoi và Hikari. "Ta sẽ không đưa Shin đi. Ít nhất là bây giờ. Nhưng các con phải hứa với ta, sẽ học cách kiểm soát sức mạnh của chính mình và của Shin, để nó không trở thành mối nguy hại. Cô nhi viện Ánh Sao vẫn sẽ là nhà của các con, nhưng có lẽ, một môi trường mới, dưới sự chỉ dạy của người có kinh nghiệm, sẽ tốt hơn cho sự phát triển của các con và cả con rồng này."
Nói rồi, cô Hana khẽ mỉm cười, một nụ cười thực sự. "Đây sẽ là một khởi đầu mới cho cả ba các con. Hãy nắm bắt lấy cơ hội này để học hỏi và mạnh mẽ hơn, bởi phía trước sẽ còn nhiều thử thách đang chờ đợi."
Aoi và Hikari nhìn nhau, rồi nhìn Shin, rồi nhìn cô Hana và Elara. Nước mắt lại một lần nữa trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của một niềm hạnh phúc vỡ òa và một tương lai mới đang mở ra, dù vẫn còn đầy những điều chưa biết. Bình minh thực sự đã đến sau cơn giông tố.