Vài ngày đã trôi qua kể từ khi cô Hana cùng những người lính gác rời khỏi Eldoria. Không khí căng thẳng của cuộc đối mặt và nỗi lo sợ về tối hậu thư đã tan biến, nhường chỗ cho một sự bình yên mong manh và những dự cảm về một tương lai chưa định hình. Aoi, Hikari và Shin giờ đây tạm thời ở lại căn lều nhỏ của Elara, hoặc đúng hơn là một căn chòi lá đơn sơ nhưng sạch sẽ nằm cạnh lều của bà, được dân làng nhanh chóng dựng lên theo sự nhờ cậy của vị thảo dược sư đáng kính.
Shin đã hồi phục một cách đáng kinh ngạc. Huyết Tâm Thảo không chỉ cứu sống nó mà dường như còn kích thích sự phát triển tiềm ẩn. Lớp vảy đỏ thẫm của nó trở nên bóng bảy và rực rỡ hơn, thân hình cũng có vẻ lớn hơn một chút so với vài ngày trước. Nó đã có thể tự mình phun ra những ngọn lửa nhỏ một cách chuẩn xác để nướng chín vài con cá nhỏ mà Finn, người thợ săn trẻ đã đưa thư cho Elara, thỉnh thoảng mang đến. Đôi mắt dị sắc của Shin giờ đây long lanh sự tinh nghịch và một trí khôn vượt xa vẻ ngoài của một con thú non.
Aoi và Hikari cũng dần hồi phục sau chuyến đi đầy hiểm nguy đến Khe Nứt Bóng Tối. Những vết trầy xước đã bắt đầu kéo da non. Nhưng tâm trí của hai cô bé lại không hoàn toàn yên tĩnh. Lời nói của cô Hana về việc học cách kiểm soát sức mạnh, về một môi trường mới và những thử thách phía trước cứ vang vọng trong đầu.
Elara, với sự dịu dàng và kiên nhẫn của mình, không vội vàng bắt đầu bất kỳ "buổi huấn luyện" chính thức nào. Những ngày đầu, bà để cho Aoi, Hikari và cả Shin có thời gian nghỉ ngơi, làm quen với nhịp sống yên ả của làng Eldoria. Bà quan sát chúng rất kỹ. Bà thấy Aoi, dù cố tỏ ra bình thản, nhưng thỉnh thoảng lại vô thức khiến cốc nước trên bàn lạnh đi một chút khi cô bé tập trung suy nghĩ. Bà thấy Hikari, khi đọc một cuốn sách cũ về các loài cây cỏ mà Elara cho mượn, những ngón tay của cô bé lại khẽ phát ra một vầng sáng mờ ảo, dịu nhẹ. Và Shin, nó tỏ ra rất thông minh, dường như hiểu được nhiều điều Elara nói, và ngọn lửa của nó, tuy nhỏ, nhưng có một sự thuần khiết và mạnh mẽ lạ thường.
"Hôm nay, hai cháu có muốn cùng ta vào khu rừng gần đây không?" một buổi sáng, Elara hỏi khi cả ba đang dùng bữa sáng đạm bạc gồm cháo yến mạch và một ít quả rừng. "Ta cần tìm vài loại lá thuốc để chuẩn bị cho mùa đông."
Aoi và Hikari nhìn nhau rồi cùng gật đầu. Đây có lẽ là "bài học" đầu tiên của chúng.
Con đường vào rừng quen thuộc với Elara nhưng lại mới mẻ với hai cô bé. Bà không dẫn chúng đến những nơi quá sâu hay nguy hiểm. Bà dạy chúng cách nhận biết dấu vết của các loài thú nhỏ, cách phân biệt các loại nấm ăn được và nấm độc, cách lắng nghe tiếng nói của khu rừng.
"Ma Lực không chỉ tồn tại trong các cháu," Elara khẽ nói, tay bà chạm nhẹ vào một thân cây cổ thụ phủ đầy rêu xanh. "Nó hiện diện ở khắp mọi nơi – trong đất đai, trong dòng nước, trong từng ngọn cỏ, chiếc lá. Bước đầu tiên để kiểm soát Ma Lực của chính mình là học cách cảm nhận và tôn trọng dòng chảy năng lượng của tự nhiên."
Bà yêu cầu Aoi và Hikari nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, và cố gắng "cảm nhận" sự sống xung quanh. Aoi ban đầu có chút mất kiên nhẫn, đầu óc cô bé vẫn còn quen với việc hành động và đối mặt với hiểm nguy. Nhưng khi nhìn thấy Hikari, với vẻ mặt thanh thản, dường như thực sự chìm đắm vào sự tĩnh lặng, Aoi cũng cố gắng làm theo. Dần dần, một cảm giác khác lạ bắt đầu len lỏi. Cô bé nghe thấy tiếng lá xào xạc rõ hơn, cảm nhận được hơi ẩm từ đất bốc lên, và một dòng năng lượng vô hình dường như đang chảy quanh mình.
Hikari thì có vẻ dễ dàng hơn. Khi cô bé tập trung, một vầng sáng yếu ớt lại tỏa ra quanh người, và cô bé mỉm cười nói: "Con cảm thấy... ấm áp lắm ạ. Giống như mặt trời đang ở rất gần."
Elara gật đầu hài lòng. "Tốt lắm, Hikari. Đó chính là cách Quang Ma Pháp của cháu tương tác với năng lượng tự nhiên. Còn Aoi," bà quay sang cô bé tóc băng giá, "Băng Ma Pháp của cháu có thể mang đến sự kiểm soát, sự định hình. Hãy thử cảm nhận sự mát mẻ của dòng suối nhỏ kia, sự vững chãi của những tảng đá. Đó cũng là một phần của sức mạnh mà cháu có thể học hỏi."
Shin thì không tham gia vào những bài tập "cảm nhận" này. Nó lượn lờ xung quanh, thỉnh thoảng lại dùng mũi hít hà một bụi cây lạ, hoặc dùng móng vuốt khều nhẹ một con bọ cánh cứng. Nhưng Elara để ý thấy, mỗi khi Aoi hoặc Hikari thực sự tập trung, Shin cũng sẽ nằm im lặng gần đó, đôi mắt dị sắc của nó quan sát không chớp.
Buổi chiều, Elara giao cho hai cô bé một nhiệm vụ nhỏ: tìm giúp bà một loại cây có hoa màu tím nhạt, lá hình răng cưa, thường mọc ở những nơi có nhiều ánh nắng gần bìa rừng. Đó là một loại thảo dược không độc, dùng để làm trà an thần.
"Hai cháu hãy thử tự mình tìm xem," bà nói. "Hãy dùng những gì các cháu vừa cảm nhận được về khu rừng."
Đây là lần đầu tiên chúng thực hiện một nhiệm vụ mà không có áp lực sinh tử. Aoi, với sự nhanh nhẹn của mình, thoăn thoắt đi trước, nhưng cô bé không còn hấp tấp như trước mà đã biết dừng lại quan sát kỹ hơn. Hikari thì cẩn thận hơn, cô bé ghi nhớ lại những đặc điểm mà Elara mô tả, thỉnh thoảng lại khẽ chạm tay vào những chiếc lá, như đang cố gắng "hỏi han" chúng.
Sau một hồi tìm kiếm, chính Hikari là người phát hiện ra bụi cây cần tìm, nép mình sau một tảng đá lớn. "Aoi! Bên này!"
Aoi chạy lại, nhìn những bông hoa màu tím đúng như lời Elara tả, cô bé không giấu được nụ cười. "Cậu giỏi thật đấy, Hikari!"
Khi chúng mang những nhánh cây về, Elara chỉ mỉm cười. Bà không khen ngợi nhiều, nhưng trong ánh mắt ánh lên sự hài lòng.
Ngày đầu tiên của "khóa huấn luyện" không chính thức kết thúc như vậy. Không có những bài tập Ma Pháp cao siêu, không có những trận chiến nảy lửa. Chỉ có sự tĩnh lặng của khu rừng, mùi hương của cây cỏ, và những bài học đầu tiên về sự kết nối.
Tối đó, khi ngồi bên bếp lửa nhỏ trong lều của Elara, Aoi chợt hỏi: "Cô Elara, liệu... chúng cháu có thể trở nên mạnh mẽ hơn không? Đủ mạnh để bảo vệ Shin, và... và cả những người khác nữa?"
Elara nhìn hai đứa trẻ, rồi nhìn con rồng non đang cuộn mình ngủ say bên cạnh. "Sức mạnh có nhiều dạng, Aoi à," bà khẽ đáp. "Sức mạnh của Ma Pháp, sức mạnh của ý chí, và cả sức mạnh của tình yêu thương. Con đường phía trước còn dài, và sẽ có nhiều thử thách. Nhưng nếu các cháu thực sự muốn, và chịu khó học hỏi, ta tin các cháu sẽ làm được."
Một chương mới thực sự đã bắt đầu dưới mái hiên của làng Eldoria, một chương của hy vọng, của sự học hỏi, và của những tiềm năng đang chờ được đánh thức. Nhưng xa xa, bóng tối của những hiểm nguy mà cô Hana đã cảnh báo vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở rằng sự bình yên này có lẽ sẽ không kéo dài mãi mãi.