Chương 2: Giọt Sương Mai và Tia Nắng Đầu

Những buổi học đầu tiên với Elara không giống bất cứ điều gì Aoi và Hikari từng tưởng tượng. Không có những câu thần chú phức tạp hay những thế võ kỳ ảo. Thay vào đó, Elara dẫn dắt các em bằng sự kiên nhẫn, bắt đầu từ những điều cơ bản nhất: sự kết nối với Ma Lực và với chính bản thân mình.

Sau buổi làm quen với việc "cảm nhận" khu rừng, Elara bắt đầu hướng dẫn Aoi và Hikari những bài tập cụ thể hơn, phù hợp với từng loại Ma Pháp của các em.

Với Aoi, Elara thường đưa cô bé đến bên dòng suối mát lạnh chảy róc rách gần làng, hoặc những nơi có những tảng đá phủ sương sớm. "Băng Ma Pháp của cháu," Elara giải thích, "không chỉ là sự lạnh giá. Nó là sự kiểm soát, sự tĩnh lặng, sự kết tinh của những gì tinh khiết nhất. Hãy thử cảm nhận giọt sương đọng trên lá kia, nó mỏng manh nhưng ẩn chứa sự ngưng tụ. Hãy thử chạm vào mặt nước, cảm nhận cái lạnh từ từ lan tỏa, nhưng đừng làm nó đóng băng ngay lập tức. Hãy học cách điều khiển nó."

Aoi, với bản tính có phần nóng vội, ban đầu gặp không ít khó khăn. Cô bé muốn tạo ra những khối băng lớn, những mũi giáo băng sắc nhọn như những gì cô từng mơ hồ tưởng tượng về sức mạnh. Nhưng Elara chỉ lắc đầu. "Sức mạnh không nằm ở sự hủy diệt, Aoi à, ít nhất là không phải bây giờ. Nó nằm ở sự kiểm soát. Hãy thử tạo ra một tinh thể băng nhỏ thôi, một bông tuyết hoàn hảo trên đầu ngón tay cháu."

Aoi nghiến răng, tập trung cao độ. Lòng bàn tay cô lạnh ngắt, một luồng khí trắng mỏng manh tỏa ra. Sau nhiều lần thất bại – khi thì không có gì xảy ra, khi thì một cục băng nhỏ xíu, méo mó đột ngột hình thành rồi tan chảy ngay – cuối cùng, một buổi sáng, một tinh thể băng nhỏ xíu, với những góc cạnh gần như hoàn hảo, đã thực sự hiện ra trên đầu ngón tay Aoi, lấp lánh dưới ánh nắng mai. Dù nó chỉ tồn tại vài giây ngắn ngủi, Aoi đã reo lên sung sướng. Elara mỉm cười khích lệ.

Trong khi đó, Hikari lại được Elara dẫn đến những khoảng đất trống ngập tràn ánh nắng, hoặc những nơi có những mầm cây non đang vươn mình. "Quang Ma Pháp của cháu là ánh sáng, là sự sống, là hơi ấm," Elara nói. "Hãy thử truyền năng lượng của cháu vào những mầm cây này, không phải để chúng lớn nhanh một cách gượng ép, mà là để chúng cảm nhận được sự khích lệ, sự nuôi dưỡng. Hãy thử tạo ra một vầng sáng ổn định, không quá chói lòa, nhưng đủ để xua tan bóng tối trong một góc nhỏ."

Hikari nhắm mắt, hai bàn tay nhỏ bé từ từ nâng lên. Một vầng sáng dịu nhẹ, ấm áp tỏa ra, bao bọc lấy một cây hoa dại đang hơi héo úa gần đó. Dưới sự tập trung của Hikari, những cánh hoa dường như tươi tắn hơn một chút, màu sắc cũng rực rỡ hơn. Cô bé cũng tập cách điều khiển độ sáng của vầng quang trên tay mình, lúc thì như một ngọn nến leo lét, lúc lại sáng bừng như một quả cầu mặt trời nhỏ.

Shin cũng không hề tỏ ra buồn chán trong những buổi "học" này. Nó đã lớn hơn thấy rõ, thân hình dài hơn, lớp vảy cũng trở nên cứng cáp hơn. Khi Aoi tập trung tạo băng, Shin thường nằm khoanh tròn gần đó, thè chiếc lưỡi chẻ đôi liếm nhẹ lên những tinh thể băng nhỏ mà Aoi vô tình làm rơi. Khi Hikari thực hành với ánh sáng, Shin lại thích thú ngước nhìn, đôi mắt dị sắc của nó phản chiếu những tia sáng lấp lánh. Thỉnh thoảng, nó cũng bắt chước, phun ra những đốm lửa nhỏ xíu, cố gắng giữ cho chúng cháy đều và không tắt quá nhanh, như thể cũng đang tự mình rèn luyện.

Cuộc sống ở làng Eldoria cũng dần trở nên quen thuộc hơn với Aoi và Hikari. Dân làng, sau sự e dè ban đầu và nhờ có sự bảo đảm của Elara, cũng đã bớt xa cách. Lũ trẻ trong làng, ban đầu chỉ dám đứng nhìn từ xa, giờ cũng đã mạnh dạn hơn.

Một buổi chiều, khi Aoi và Hikari đang giúp Elara phơi lá thuốc trước hiên, một cậu bé trạc tuổi các em, với mái tóc nâu xoăn và đôi mắt to tròn lanh lợi, rụt rè tiến lại gần. "Chào... chào hai cậu," cậu bé nói. "Tớ là Liam. Tớ thấy... con vật đỏ đỏ của hai cậu hay chơi ở bờ suối. Nó là con gì vậy? Trông lạ quá."

Aoi theo thói quen định tỏ ra cảnh giác, nhưng Hikari đã mỉm cười thân thiện. "Chào Liam. Nó tên là Shin, là bạn của bọn tớ."

Shin, lúc này đang nằm sưởi nắng gần đó, cũng ngóc đầu dậy, tò mò nhìn Liam. Liam hơi giật mình lùi lại, nhưng khi thấy Shin chỉ nghiêng đầu nhìn mình một cách hiếu kỳ chứ không có vẻ hung dữ, cậu bé lấy hết can đảm tiến lại gần hơn một chút.

"Shin... trông nó có vẻ thông minh," Liam nhận xét.

Elara đứng bên cạnh, mỉm cười quan sát. "Trẻ con thường dễ làm quen với nhau hơn người lớn chúng ta nghĩ," bà nói khẽ với chính mình.

Ngày qua ngày, những bài học của Elara không chỉ giới hạn ở việc kiểm soát Ma Pháp. Bà dạy chúng về sự cân bằng của tự nhiên, về lòng biết ơn đối với những gì khu rừng ban tặng, về sự kiên nhẫn và cả sự khiêm tốn. Có lần, bà kể cho chúng nghe câu chuyện về một pháp sư trẻ tuổi tài năng nhưng quá tự phụ vào sức mạnh của mình, cuối cùng lại bị chính Ma Pháp của mình làm hại.

"Sức mạnh, dù là Băng giá hay Ánh sáng," Elara nói, "đều giống như một con dao hai lưỡi. Nó có thể bảo vệ, có thể chữa lành, nhưng cũng có thể gây tổn thương nếu các cháu không học được cách kiểm soát nó bằng một trái tim nhân hậu và một cái đầu tỉnh táo."

Để thử thách sự khéo léo và khả năng kiểm soát mới học được, một hôm, Elara nhờ Aoi giúp bà một việc. Một vị trưởng lão trong làng bị sốt, và Elara cần một loại nước thuốc đặc biệt phải được giữ ở nhiệt độ rất mát, nhưng không được đông đá, để giữ trọn vẹn dược tính. "Aoi, cháu có thể dùng Băng Ma Pháp của mình để làm mát chén thuốc này cho ta được không? Nhưng nhớ là chỉ làm mát thôi nhé."

Aoi nhận lấy chén thuốc còn hơi ấm, cảm thấy một chút áp lực. Đây không phải là tạo ra băng, mà là kiểm soát nhiệt độ một cách tinh tế. Cô bé hít một hơi thật sâu, tập trung Ma Lực vào lòng bàn tay, từ từ truyền cái lạnh vào chén thuốc. Cô bé nhắm mắt, cố gắng cảm nhận sự thay đổi nhiệt độ, điều chỉnh luồng khí lạnh một cách cẩn thận. Vài phút sau, Aoi mở mắt, trán lấm tấm mồ hôi. "Được rồi ạ, cô Elara."

Elara nhận lấy chén thuốc, nhúng ngón tay út vào thử. Bà gật đầu, mỉm cười. "Rất tốt, Aoi. Nhiệt độ vừa phải. Cháu đã làm được."

Aoi cảm thấy một niềm vui và sự tự hào nho nhỏ len lỏi trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô bé dùng Ma Pháp của mình để giúp đỡ người khác một cách cụ thể như vậy.

Buổi tối hôm đó, khi ba người ngồi quanh bếp lửa nhỏ, Elara nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt trìu mến. "Hôm nay các cháu đã làm rất tốt. Nhưng đây mới chỉ là những bước đi đầu tiên trên một con đường rất dài. Để thực sự làm chủ được sức mạnh của mình, các cháu sẽ cần rất nhiều sự kiên trì và nỗ lực."

Bà nhìn ra bầu trời đêm đầy sao qua ô cửa sổ nhỏ. "Và có lẽ," bà nói thêm, giọng có chút xa xăm, "sẽ đến lúc những bài học của ta không còn đủ cho các cháu nữa. Thế giới bên ngoài rộng lớn và phức tạp hơn khu rừng Eldoria này rất nhiều."

Aoi và Hikari im lặng lắng nghe. Một cảm giác vừa háo hức vừa có chút lo lắng mơ hồ bắt đầu nảy mầm trong lòng chúng. Con đường phía trước sẽ ra sao, chúng chưa biết. Nhưng ít nhất bây giờ, chúng đã có một người thầy, một nơi để học hỏi, và một niềm tin rằng, chỉ cần cố gắng, chúng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.