Những ngày ở Eldoria dần trôi qua trong nhịp điệu của sự học hỏi và khám phá. Elara không chỉ dạy Aoi và Hikari về Ma Pháp mà còn về sự kiên nhẫn – một đức tính mà Aoi, với bản tính nóng nảy của mình, cảm thấy còn khó nắm bắt hơn cả việc tạo ra một cột băng.
Sau những bài tập cảm nhận ban đầu, Elara bắt đầu giao cho hai cô bé những thử thách đòi hỏi sự kiểm soát Ma Lực tinh tế hơn. Với Aoi, bà yêu cầu cô bé không chỉ tạo ra băng, mà phải "nén" nó lại, tạo thành một khối băng đặc, trong suốt và không có một gợn khí, hoặc cố gắng duy trì một hình dạng băng mỏng manh như một mạng lưới tinh thể trong thời gian dài nhất có thể. "Băng Ma Pháp của cháu có sức mạnh tiềm ẩn rất lớn, Aoi," Elara nói, "nhưng sức mạnh đó chỉ thực sự hữu dụng khi cháu có thể điều khiển nó theo ý muốn, từ việc tạo ra một cơn bão tuyết cho đến việc chỉ làm đông một giọt sương."
Aoi cắn răng thử. Cô bé tập trung Ma Lực, cố gắng hình dung ra một khối cầu băng hoàn hảo. Nhưng kết quả thường là một tảng băng méo mó, hoặc tệ hơn, một vụ nổ nhỏ của những mảnh băng vụn khi cô bé cố gắng "nén" quá mạnh. Sự thất vọng nhiều lần khiến Aoi muốn hét lên hoặc dùng chân đá tung những thứ xung quanh.
Trong khi đó, Hikari lại được Elara giao nhiệm vụ "gom" ánh sáng. Không chỉ là tạo ra một vầng sáng đơn thuần, cô bé phải học cách điều khiển cường độ, màu sắc (dù hiện tại ánh sáng của Hikari chủ yếu vẫn là màu vàng trắng ấm áp), và quan trọng nhất là tập trung năng lượng ánh sáng đó để chữa trị cho những cái cây bị bệnh hoặc những con vật nhỏ bị thương mà Elara mang về. "Quang Ma Pháp của cháu là nguồn sống, Hikari," Elara giảng giải. "Nó cần sự dịu dàng, sự thấu hiểu và một dòng chảy năng lượng ổn định, không phải sự bùng nổ nhất thời."
Hikari, với sự kiên trì và bản tính ôn hòa, có vẻ tiến bộ nhanh hơn trong việc kiểm soát. Cô bé có thể ngồi hàng giờ bên một chậu cây bị úa lá, bàn tay nhỏ bé bao bọc lấy nó, truyền đi những luồng sáng ấm áp. Dưới sự chăm sóc của Hikari, vài cái cây đã thực sự tươi tỉnh trở lại, những chiếc lá xanh hơn, những nụ hoa hé nở.
Liam, cậu bé dân làng tò mò, sau lần làm quen đầu tiên, giờ đây thỉnh thoảng lại tìm đến chơi với Aoi và Hikari, và đặc biệt là với Shin. Shin cũng tỏ ra khá thích thú với người bạn mới này. Nó đã lớn hơn một chút nữa, thân hình rắn rỏi và nhanh nhẹn. Một hôm, Liam mang đến một con cá rô nhỏ mà cậu vừa câu được ở suối, khoe với Shin. Shin nghiêng đầu nhìn, rồi bất ngờ, nó phun ra một đốm lửa cực nhỏ, chính xác vào con cá Liam đang cầm. Con cá xèo xèo rồi chín tới. Liam vừa kinh ngạc vừa thích thú reo lên, trong khi Aoi và Hikari nhìn nhau, không biết nên cười hay nên lo lắng về "trò nghịch" mới của Shin.
"Shin có vẻ rất thích cháu đấy, Liam," Elara mỉm cười nói khi thấy cảnh đó. "Nhưng hai đứa cũng phải cẩn thận khi chơi với lửa của nó nhé."
Sự tiến bộ của Hikari và những trò nghịch ngày càng thông minh của Shin đôi khi lại càng làm Aoi thêm sốt ruột. Một buổi chiều, sau nhiều lần thất bại trong việc tạo ra một mạng lưới băng theo yêu cầu của Elara, Aoi bực bội hét lên và vô tình khiến cả một vũng nước gần đó đóng băng lại thành một khối đặc sệt.
"Aoi!" Elara nghiêm giọng. "Ta đã nói gì về sự kiên nhẫn và kiểm soát?"
"Nhưng... nhưng nó khó quá!" Aoi ấm ức, nước mắt gần như trực trào. "Hikari làm được, Shin cũng ngày càng giỏi hơn, chỉ có con là..."
Elara thở dài, đặt tay lên vai Aoi. "Mỗi loại Ma Pháp đều có con đường riêng của nó, Aoi à. Quang Ma Pháp của Hikari cần sự tĩnh lặng và nuôi dưỡng. Hỏa Ma Pháp của Shin cần sự tự do và bản năng. Còn Băng Ma Pháp của cháu, nó cần một cái đầu lạnh, một ý chí sắt đá và sự kiểm soát tuyệt đối. Băng giá mạnh nhất không phải là băng giá hung bạo, mà là băng giá được tôi luyện đến mức hoàn hảo, có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn, lúc thì mềm mại như tuyết, lúc lại cứng rắn hơn cả thép."
Bà chỉ vào khối băng mà Aoi vừa vô tình tạo ra. "Đây là sức mạnh, nhưng là sức mạnh không được kiểm soát. Hãy nhìn Hikari kìa."
Aoi nhìn sang. Hikari đang ngồi yên lặng bên một bụi hồng leo bị sâu bệnh, những ngón tay cô bé phát ra những sợi ánh sáng mỏng manh, len lỏi vào từng chiếc lá, từng nụ hoa. Một lúc sau, những con sâu nhỏ bắt đầu từ từ bò ra, và những chiếc lá héo úa dường như cũng ánh lên một chút sức sống. Đó không phải là một phép màu tức thời, mà là kết quả của sự kiên trì và dòng năng lượng được điều khiển một cách tinh tế.
Lời nói của Elara và sự tập trung của Hikari dường như đã chạm đến điều gì đó trong Aoi. Cô bé hít một hơi thật sâu, lau vội những giọt nước mắt. "Con hiểu rồi ạ."
Trong lúc đó, Hikari chợt kêu khẽ: "Aoi, cô Elara, nhìn này!"
Cả Aoi và Elara đều nhìn về phía Shin, lúc này đang nằm lim dim dưới gốc cây. Aoi để ý thấy dọc theo sống lưng của Shin, gần hai bên khớp cánh chính, dường như có hai hàng ụ nhỏ, cứng, đang nhú lên một cách rất khó nhận biết. Chúng không giống như vảy bình thường.
"Cái gì vậy?" Aoi tò mò lại gần, khẽ chạm vào.
Shin hơi cựa mình nhưng không tỏ ra khó chịu. Elara cũng cẩn thận xem xét. "Kỳ lạ thật," bà lẩm bẩm. "Vài ngày trước ta không thấy những thứ này. Có lẽ... cơ thể rồng có nhiều điều chúng ta chưa biết. Cứ quan sát thêm xem sao, có thể đó là một phần trong quá trình phát triển của nó."
Sự tò mò về những ụ nhỏ trên lưng Shin tạm thời xua đi sự bực bội của Aoi. Cô bé nhìn người bạn rồng của mình, rồi lại nhìn sang Hikari vẫn đang kiên nhẫn với bụi hồng. Một quyết tâm mới lại nhen nhóm.
Cô bé quay lại vũng nước đã đóng băng, hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lại lời Elara. Lần này, cô không cố gắng tạo ra thứ gì đó lớn lao. Cô chỉ nhắm mắt, hình dung ra một bông tuyết nhỏ, thật nhỏ, với sáu cánh đối xứng hoàn hảo. Sự lạnh giá từ từ tụ lại trên đầu ngón tay, không còn hỗn loạn như trước, mà lắng đọng, định hình...