Leo bước đi trên những con đường lát đá của thủ đô, nhưng tâm trí anh không ở đó. Anh vừa trở về từ mặt trận phía nam, nơi đội của anh đã chiến đấu bên cạnh Phó Thủ Lĩnh Seraphina. Họ đã chiến thắng, nhưng chiến thắng đó không mang lại niềm vui, chỉ có sự mệt mỏi và một sự thật đáng sợ về một Cự Thần đã được giải thoát. Thế giới dường như đang trở nên hỗn loạn hơn mỗi ngày.
Muốn tìm một nơi yên tĩnh, Leo rẽ vào khu phố cổ. Và rồi, anh lại nhìn thấy nó. Cửa tiệm nhỏ, nằm khuất trong một con hẻm hẹp, với tấm biển gỗ đơn sơ: "Cổ Vật Elias". Anh vẫn nhớ như in cuộc gặp gỡ kỳ lạ lần trước. Một sự tò mò không thể cưỡng lại đã thôi thúc anh đẩy nhẹ cánh cửa gỗ và bước vào lần nữa.
Tiếng chuông gió bằng đồng nhỏ vẫn vang lên một tiếng "keng" trong trẻo. Không gian bên trong vẫn tĩnh lặng và ngăn nắp một cách phi thực tế. Mọi thứ được sắp xếp theo một quy luật hình học vô hình nào đó, không một hạt bụi. Lần này, anh không thấy ông lão Elias ở sau quầy.
Leo tò mò đi sâu hơn vào trong. Trên một chiếc bàn làm việc cũ kỹ, anh ta nhìn thấy một cuốn sổ tay bìa da đang mở ra. Nét chữ bên trong cực kỳ đẹp và đều đặn. Bị sự tò mò thôi thúc, anh ta liếc nhìn vào trang giấy đang viết dở.
Dòng tiêu đề ghi: "Một Dị Bản về Nguồn Gốc Loài Rồng."
Leo bắt đầu đọc.
"Người ta thường kể những câu chuyện về các vị thần rồng, về những con thú vĩ đại đã tồn tại từ thưở khai thiên lập địa. Một sự nhầm lẫn đáng yêu. Sự thật có lẽ đơn giản và cũng trớ trêu hơn nhiều.
Thuở ban sơ, khi thực tại còn non trẻ, có một sinh vật tồn tại. Nó không phải rồng. Nó là một bản thiết kế hoàn hảo của sức mạnh tự nhiên, một thực thể được tạo nên từ tinh thể và ánh sao. Cơ thể nó mang hình dạng của một chiến binh uy mãnh, được bao bọc bởi một lớp giáp đen bóng như hắc diện thạch. Nó là Astares.
Và rồi, một trong hai kẻ ồn ào của vũ trụ đã nhìn thấy nó. Thực Thể của Hỗn Loạn, Kẻ Đối Nghịch của Trật Tự, đã bị ấn tượng bởi hình dạng đầy quyền năng đó. Nó muốn có những tạo vật của riêng mình, những cỗ máy chiến tranh để gieo rắc sự sợ hãi.
Nó đã lấy hình mẫu của Astares, nhúng vào vũng lầy của sự tham lam và tàn bạo, rồi tạo ra những tạo vật đầu tiên của riêng mình. Những con rồng. Mục đích ban đầu của chúng rất rõ ràng: trở thành Thiên Địch của các chủng tộc có trí tuệ.
Nhưng đó là lúc vở kịch trở nên thú vị. Kế hoạch đó đã thất bại một cách ngoạn mục. Kẻ Đối Nghịch đã đánh giá quá thấp cái tôi của con người. Những kẻ phàm trần đã tìm cách hạ gục được chúng và được tung hô là "Anh Hùng". Việc "giết rồng" trở thành một biểu tượng của danh dự.
Ta đã quan sát và không thể không cảm thấy thích thú. Những kẻ muốn trở thành anh hùng đã dùng mọi thủ đoạn. Chúng tấn công những con rồng đang ngủ say. Chúng bắt những quả trứng rồng còn chưa nở để uy hiếp rồng mẹ. Chúng làm những việc tàn nhẫn nhất, để rồi lại đứng trên xác của con quái vật và được đám đông tung hô như một vị cứu tinh. Kẻ Đối Nghịch của ta muốn tạo ra nỗi sợ, nhưng lại vô tình gieo mầm cho sự đạo đức giả. Thật là một vở kịch không thể nào hay hơn."
Leo đọc xong, toàn thân anh lạnh toát.
"Một câu chuyện thú vị, phải không?"
Leo giật bắn mình. Elias đã đứng ở cửa phòng sau từ lúc nào, tay cầm một ấm trà, mỉm cười thản nhiên.
"Cháu... cháu xin lỗi! Cháu không có ý..."
"Không sao, cậu bé," Elias nói. "Vậy, cậu nghĩ sao?"
"Thưa ông Elias, câu chuyện này... nó có thật không ạ?"
Elias bật cười. "Chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ của một ông già thôi. Ta đọc nhiều sách cổ, rồi tự mình nghĩ ra một dị bản khác cho câu chuyện. Với lại, làm sao có ai tin được chứ? Ta trông có giống người đã sống đủ lâu để thấy được con rồng đầu tiên không?"
Leo, nghe lời giải thích hợp lý đó, cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng rồi anh ta lại nói, ánh mắt có phần đăm chiêu: "Câu chuyện của ông rất thú vị, nhưng... có lẽ nó không còn đúng với thời đại này nữa."
Elias nhìn Leo với một sự tò mò. "Ồ? Vậy sao?"
"Đúng vậy," Leo nói. "Thế giới quan bây giờ đã khác rất nhiều. Loài rồng... chúng đã thay đổi. Nghe nói áp lực từ việc bị săn đuổi qua nhiều thế kỷ đã buộc chúng phải tiến hóa. Chúng không còn là những sinh vật đơn độc nữa, mà đã học cách tập hợp lại thành những bầy đàn lớn để bảo vệ lẫn nhau."
Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp với một giọng chua chát.
"Và việc săn rồng... nó không còn được tung hô làm anh hùng nữa. Thời đại đó đã qua rồi. Bây giờ, nó chỉ là một ngành kinh doanh. Người ta săn rồng là để lấy vảy làm áo giáp, lấy tim làm lõi ma thuật, để kiếm tiền. Nó đã trở thành một công việc, không còn là một chiến công. Thậm chí, ở một số vùng đất, nơi các lãnh chúa giàu có đã tìm ra cách nuôi dưỡng chúng, việc săn bắt rồng hoang dã còn bị cấm tuyệt đối."
Nghe xong, Elias không nói gì. Ông ta chỉ đặt chén trà xuống, và một nụ cười gần như không thể nhận ra, một nụ cười vừa mỉa mai vừa thích thú, hiện lên trên khuôn mặt già nua của ông.
"Thật là... con người," ông nghĩ thầm. "Chúng đã biến một huyền thoại thành một ngành công nghiệp, biến những sinh vật hùng mạnh thành gia súc. Một vở kịch còn hay hơn cả ta tưởng tượng."
Ông nhìn Leo, người đang chờ đợi một lời bình luận.
"Vậy ra các ngươi tin rằng cần có sự cạnh tranh, sự săn đuổi để phát triển?" Elias hỏi, giọng đầy ẩn ý. "Nhưng sự phát triển đó có thực sự tốt hơn sự giúp đỡ lẫn nhau không? Các ngươi tự hào về việc vượt qua thử thách, nhưng lại không nhận ra chính các ngươi đã tạo ra sự phức tạp không cần thiết cho chính mình. Thật là một vòng luẩn quẩn đầy giải trí."
Leo hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của ông lão. Anh chỉ cảm thấy sự cay độc và một trí tuệ vượt xa tầm hiểu biết. Anh cúi đầu chào rồi vội vã rời đi, trong lòng còn thêm nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời.