Sự im lặng.
Đó là điều đầu tiên mà ý thức của hắn thực sự cảm nhận được sau một giấc ngủ kéo dài tưởng như vô tận. Không phải là sự tĩnh lặng của một hầm mộ, cũng không phải sự yên bình của một thung lũng bị lãng quên. Đây là một sự im lặng tuyệt đối, nguyên thủy, cái tĩnh lặng của chân không, nơi ngay cả âm thanh của sự tồn tại cũng không thể vang vọng.
Hắn đang ở trên một tảng thiên thạch lớn, một hòn đảo đá trôi nổi trong đại dương đen kịt của vũ trụ. Từ đây, hắn có thể nhìn thấy tất cả.
Bên dưới là một quả cầu xanh biếc và trắng ngần, xoay tròn một cách chậm rãi và duyên dáng. Hắn nhận ra nó, dù đã có nhiều thay đổi. Những mảng lục địa đã dịch chuyển, những dãy núi mới đã được nâng lên, và những đại dương đã đổi dòng. Nhưng cái "mùi" của sự sống, cái "rung động" của hàng tỷ sinh mệnh hữu hạn vẫn còn đó, yếu ớt nhưng dai dẳng. Hắn đã ngủ rất lâu.
Cơ thể mà hắn đang sử dụng, một hình dạng chiến đấu được nén lại, cao khoảng hai mét rưỡi, vẫn còn cảm thấy sự mỏi mệt từ vết thương cũ. Vết thương đã khiến hắn phải tạo ra một cái kén bằng đất đá, chìm vào giấc ngủ sâu trong lòng hành tinh kia để chữa trị. Nhưng quá trình đó đã bị gián đoạn. Một sinh vật nhỏ bé nhưng có nguồn năng lượng sắc bén đến đáng kinh ngạc đã phá vỡ cái kén của hắn.
Hắn nhìn xuống bàn tay của mình, những ngón tay bằng tinh thể đen bóng phản chiếu ánh sáng của những vì sao xa xôi. Hắn khẽ nắm lại. Năng lượng Khí bên trong cơ thể, dù đã suy yếu nghiêm trọng, nhưng vẫn đang vận hành một cách hoàn hảo trong hình dạng cô đặc này. Hắn là một Tinh Anh của Tinh Anh, việc duy trì hình dạng chiến đấu này không còn là gánh nặng. Nó đã trở thành bản chất của hắn.
Hắn nhớ lại con người đã đánh thức mình. Một Valkyrie của thời đại mới? Mái tóc bạch kim, tốc độ của gió, và một ý chí chiến đấu không hề khoan nhượng. Năng lượng của cô ta rất mạnh so với tiêu chuẩn của các sinh vật trên hành tinh đó, có lẽ đã chạm đến ngưỡng cửa của Hạng S. Nhưng đối với hắn, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ đang vung vẩy một món đồ chơi sắc bén. Điều khiến hắn rời đi không phải là vì sợ hãi, mà vì trận chiến đó không còn ý nghĩa. Mục tiêu của hắn đã thay đổi ngay khi hắn tỉnh giấc.
Ưu tiên hàng đầu là phải xác định lại vị trí của mình trong vũ trụ, và quan trọng hơn, là xác định vị trí của những kẻ thù cũ.
Hắn nhắm đôi mắt đỏ rực của mình lại. Ý thức của hắn không còn bị giới hạn bởi thị giác. Nó lan tỏa ra ngoài, cảm nhận những dòng chảy năng lượng, những gợn sóng hấp dẫn của các thiên thể xung quanh. Hắn đang "đọc" lại bầu trời.
Nhiều chòm sao đã thay đổi. Một vài ngôi sao mà hắn từng biết đã chết, trở thành những sao lùn trắng mờ ảo. Những tinh vân mới đã được hình thành. Vũ trụ, giống như mọi thứ khác, cũng không ngừng thay đổi. Hắn nhận ra chòm sao mà quê hương của hắn từng tọa lạc, giờ đây chỉ còn là một vùng không gian trống rỗng, một nghĩa địa của các vì sao sau cuộc đại chiến. Một cảm xúc thoáng qua, một thứ gì đó giống như sự hoài niệm, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt bởi sự thờ ơ của một sinh vật đã sống quá lâu.
Và rồi, hắn cảm nhận được nó.
Một "sự sai lệch".
Ở một góc rất xa của hệ mặt trời này, có một chấm đen nhỏ, gần như không thể thấy được bằng mắt thường, đang di chuyển. Nó không quay quanh mặt trời, cũng không đi theo một quỹ đạo tự nhiên nào. Nó đang trôi nổi một cách có chủ đích, một đường đi thẳng nhưng chậm chạp.
Đôi mắt của Cự Thần Chủ mở ra, nhìn thẳng về phía đó. Hắn biết đó là gì. Hắn đã thấy chúng vô số lần trong những chuyến du hành giữa các thiên hà của mình.
Hắn khẽ thở dài, một hành động gần như con người, nhưng lại không có không khí để tạo ra âm thanh. Một ý nghĩ vang lên trong sự tĩnh lặng của tâm trí.
"Vậy là một trong những 'kẻ dọn dẹp vũ trụ' vẫn còn lảng vảng ở góc này..."
Hắn quan sát nó một cách thờ ơ. Nó vẫn còn ở rất xa, có lẽ sẽ mất hàng trăm hoặc hàng ngàn năm nữa mới có thể đến gần hành tinh này. Nhưng nó vẫn ở đó, một lời nhắc nhở về những quy luật tàn khốc của vũ trụ.
"Cơn đói bất tận..." hắn nghĩ. "Ngay cả sau ngần ấy thời gian, bản năng của lũ thú hoang này vẫn không hề thay đổi. Một con thú đang tìm kiếm bữa ăn tiếp theo."
Hắn quay lưng lại với chấm đen đó, không còn bận tâm nữa. Đó không phải là vấn đề của hắn lúc này. Nó là một mối đe dọa cho hành tinh bên dưới, nhưng đối với một Cự Thần, hành tinh cũng chỉ là những trạm dừng chân.
Sự chú ý của hắn giờ đây hướng về một vấn đề cấp bách hơn. Hắn cần phải hồi phục hoàn toàn. Và hắn cần phải tìm hiểu xem những kẻ đã khiến hắn bị trọng thương trong quá khứ, giờ đây ra sao. Cuộc chiến của hắn không phải là với những sinh vật phàm trần trên hành tinh kia, cũng không phải là với những con thú vũ trụ đói khát.
Cuộc chiến của hắn là với những vị thần.