Chương Phụ V: Bản Giao Ước Của Trật Tự

Leo nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng, bước vào không gian ngột ngạt của căn phòng nhỏ trong hẻm. Không có ánh đèn rực rỡ, chỉ vài bóng đèn dầu leo lắt tạo nên bầu không khí u ám, ứ đọng hơi thời gian. Ông lão Elias – người vốn không bao giờ tự xưng bất cứ danh hiệu gì – đang ngồi đối diện. Trên khuôn mặt nhăn nheo, ông giữ nét điềm tĩnh đến kỳ lạ, và đôi mắt sau kính một bên lóe lên ánh sáng sắc bén như đang soi thấu tận tâm can.

“Ta nghe rằng cháu muốn biết sự thật,” giọng ông vang lên, chậm rãi nhưng đầy thuyết phục. “Không phải tất cả những gì cháu nghe hay thấy là chân lý.”

Leo cúi đầu, cảm giác vừa tò mò lại vừa hoang mang. “Cháu… cháu chỉ muốn hiểu, thưa ông. Vì sao… tại sao có những thực thể… cái ác, sự bất tử, những sai lầm mà người ta nói là cân bằng?”

Elias thở dài, nhìn quanh căn phòng chứa đầy cổ vật. “Cháu hỏi đúng. Nhưng câu trả lời không bao giờ nhẹ nhàng. Người ta tin rằng có cái ác để cân bằng với thiện, rằng bất tử là một món quà nhưng cũng là một lời nguyền…”

Ông cắt ngang: “Chỉ là lời bao biện yếu đuối. Những thứ đó là cách để con người tự an ủi. Nếu thế giới hoàn hảo, sao lại cần đến cái ác? Nếu bất tử quyền năng, sao còn phải chịu đau, sợ mất mát? Đó chỉ là trò lừa của tâm trí khi không thể chấp nhận giới hạn của mình.”

Leo run rẩy: “Nhưng… nếu không có đau khổ, làm sao người ta biết nền nã là gì?”

“Cháu nói vậy vì cháu chưa bao giờ chạm đến sự hoàn toàn,” Elias ngắt lời. “Cháu thấy nỗi đau, cháu cảm được sự mất mát, nên tự an ủi rằng đó là giá phải trả cho điều tốt đẹp. Thật ra, đó là sự bỏ cuộc, là lý do để không tiến lên, để không thử thứ bất khả.”

Ông liếc nhìn chiếc lọ mực gần đó. “Cách đây không lâu, một lọ mực rơi, đáng lẽ vỡ tan, nhưng nó được hứng lại – không phải vì phép màu, mà vì sự tĩnh lặng và chuẩn mực tuyệt đối. Sự hoàn hảo không đòi hỏi cái giá đau đớn. Nó chỉ tĩnh lặng.”

Leo mở miệng nhưng không biết nói gì.

Elias tiếp tục: “Chúa – kẻ mà con người gọi là Đấng Tối Cao – không phải luôn ưu ái con người. Thực tế, con người chỉ là một lỗi sai, một sự ngẫu nhiên giữa trật tự và hỗn loạn. Người chung sống với sự không hoàn hảo, cứ lấy đó làm lý do đứng dậy. Nhưng điều đó chẳng khiến thế giới tốt đẹp hơn.”

Ông gập đôi bàn tay trên bàn, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn. “Chúa không giận con người, không ghét họ – đơn giản là Người không quan tâm. Người xem con người như những cấu trúc vụn vặt giữa biển lớn trật tự. Người coi thường những lời giải thích ngu ngốc như ‘cái ác để cân bằng’, ‘bất tử phải trả giá’. Nếu thật sự có thể sống bất tử, thì sự sống ngắn hạn, đau đớn chỉ là trò đùa – và trò ấy không đáng để chú ý.”

Không khí càng ngày càng nặng nề. Leo hít một hơi, mạnh dạn hỏi: “Nhưng thưa… nếu thế, ai định trật tự? Ai đặt ra giới hạn, ai gọi đó là đúng sai?”

Elias chậm rãi nở nụ cười mỏng: “Ai định trật tự ư? Trật tự luôn tồn tại, dù có con người hay không. Nó là cấu trúc vĩnh hằng của vũ trụ, tự điều chỉnh, không cần lời giải thích. Con người chỉ là mắt xích nhỏ trong ma trận đó. Nó không cần hiểu, chỉ cần tuân theo.”

Leo nghẹn lời. Ông lão lại nói tiếp: “Cốt lõi của sự hoàn hảo không phải là trật tự phức tạp, giai tầng, mà là sự đồng nhất tuyệt đối – không có sai lầm, không có ranh giới. Không tồn tại hai chiều thiện – ác. Chỉ có trạng thái.”

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài đáng sợ.

Leo mở miệng yếu ớt: “Vậy… cái tôi, những điều tốt đẹp, tình người… chẳng có giá trị sao?”

Elias nhìn thẳng. “Tạm thời chúng là gì đó đẹp đẽ, nhưng với trật tự, chúng chỉ là những gợn sóng, thoáng qua rồi biến mất. Giữ hay buông, cuối cùng cũng là một phần nhỏ trong toàn bộ.”

Một tiếng thở dài. Leo cảm thấy cả thế giới chao đảo.

Elias đứng dậy, bước đến lấy một món cổ vật nhỏ – một mảnh gỗ chạm chỗ khớp mảnh. Ông nhìn nó, bỗng nhiên nói: “Cháu có thấy không? Tôi đặt nó ở đây, hàng trăm năm vẫn an toàn, không biến đổi. Vì nó luôn ở đúng chỗ của nó. Không thêm không bớt. Không đổi. Đó là sự hoàn hảo. Đó là thứ mà đa số chỉ dám mơ tưởng chứ không thể đạt.”

Ông đặt món đồ xuống bàn. Nhìn Leo: “Nếu cháu vẫn giữ niềm tin vào đau khổ, bất tử, cân bằng thiện – ác… thì cháu chỉ đang lừa dối chính mình.”

Thời gian như ngừng trôi. Leo lặng im, tim đập nhanh đến mức nghe rõ.

Cuối cùng, ông lão cất giọng: “Cháu không phải kẻ xấu vì những xúc cảm kia. Nhưng xin hãy hiểu: tại vũ trụ này, họ gọi đó là sai lầm – vật liệu thừa. Điều đáng sợ nhất không phải sự ác, mà là sự công nhận lỗi sai rồi tự hài lòng.”

Leo ngẩng mặt, đôi mắt đỏ hoe, nụ cười mỉm không rõ tròn hay méo. Ông lão im lặng quan sát.

Kết thúc, Elias khẽ nói: “Cháu có thể rời đi rồi. Đừng mang theo cảm giác tội lỗi hay bất mãn. Chỉ cần hiểu rằng, có một thứ gọi là hoàn hảo… và nó không cần tranh luận.”

Leo chấn động bước ra. Chuông gió ngân vang, vang mãi trong đầu anh. Khi con người tin rằng mình đặc biệt, vũ trụ chỉ mỉm cười và lặng lẽ tiếp tục quay.