Trong một cõi giới không có khái niệm về thời gian, nơi những linh hồn vừa lìa bỏ sự sống được dẫn dắt qua những dòng sông năng lượng tĩnh lặng, một sự xáo trộn đã xảy ra.
Cái Chết cảm nhận được nó.
Nó không phải là một cảm xúc, mà là một sự ghi nhận dữ liệu. Giống như một người kế toán viên cần mẫn, nó cảm thấy "sổ sách" của vũ trụ đang mất đi sự cân bằng. Số lượng sinh mệnh kết thúc trong vài tuần qua ở một góc nhỏ của Cõi Người, tại một nơi gọi là Vương quốc Sylvandell, đã tăng đột biến. Điều này không phải là bất thường. Chiến tranh, dịch bệnh, thảm họa tự nhiên... chúng là những biến số đã được tính đến trong đại phương trình của sự tồn tại.
Nhưng có một điều khác.
Trong số những cái chết đó, có những cái chết "rỗng". Những thực thể được gọi là "Bóng Ma", sau khi bị phá hủy, đã không để lại một linh hồn nào để các Tử Thần (Reapers) dưới trướng của nó có thể "thu hoạch". Chúng chỉ đơn giản là tan biến, để lại một sự trống rỗng, một sự thiếu hụt trong hệ thống. Một con số không trong một phép tính đáng lẽ phải có kết quả.
Sự bất thường này, sự vi phạm quy trình này, là điều mà Cái Chết không thể phớt lờ. Với một sự quyết đoán lạnh lùng của một định luật tự nhiên, nó quyết định truy tìm nguồn gốc của sự xáo trộn.
Ý thức của nó không di chuyển theo cách thông thường. Nó đi ngược lại dòng chảy của sự tồn tại. Nó đi qua Cõi Âm của chính mình, đi qua những ranh giới ngăn cách với Địa Ngục và Thiên Đàng – những "sân chơi" ồn ào của hai kẻ được sinh ra sau nó. Nó không dừng lại. Mục tiêu của nó nằm ở một nơi còn xa hơn, cổ xưa hơn.
Nó đến được Ranh Giới.
Đây là một nơi không thể được mô tả bằng ngôn từ của người phàm. Nó là bờ biển cuối cùng của vũ trụ. Một bên là "Đại dương của Sự Tồn Tại", nơi những con sóng năng lượng của các định luật vật lý, của Ma Lực và Khí, của ánh sáng và bóng tối, lặng lẽ vỗ vào bờ. Một bên là một sự tĩnh lặng tuyệt đối, một màu đen không phải là sự thiếu vắng ánh sáng, mà là sự thiếu vắng của chính "sự tồn tại". Đó là Hư Vô.
Cái Chết đứng ở mép bờ, hình dạng của nó là một bóng đen cao lớn, mặc một bộ áo choàng dệt bằng chính màn đêm giữa các vì sao. Khuôn mặt nó bị che khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ, nhưng người ta có thể cảm nhận được một sự uy nghiêm và công bằng tuyệt đối toát ra từ nó.
Nó không cần phải gọi. Nó chỉ đơn giản là hướng sự chú ý của mình vào Hư Vô. Và Hư Vô đã trả lời.
Từ trong sự trống rỗng đen kịt, một hình dạng từ từ ngưng tụ lại. Một người đàn ông đầu trọc, mặc một bộ trang phục đơn giản. Khuôn mặt ông ta phẳng lặng, không có mắt, mũi hay miệng. Đó là Bóng, Kẻ Cai Trị Hư Vô.
"Ngươi đến đây làm gì, hỡi Kẻ Đo Lường?"
Giọng nói của Bóng không phát ra từ một cái miệng, mà vang lên trực tiếp trong ý thức của Cái Chết. Nó là một âm thanh của sự tĩnh lặng tuyệt đối.
"Ngươi biết tại sao ta ở đây," Cái Chết đáp lại bằng những ý niệm, không phải lời nói. "Những tàn dư của ngươi đang làm ô nhiễm thực tại. Chúng tạo ra những cái chết không có linh hồn. Chúng phá vỡ sự cân bằng trong quy trình của ta."
Bóng dường như hơi nghiêng cái đầu không có nét của mình. Vị trí đáng lẽ là mắt có hai gợn sóng năng lượng nhỏ gợn lên, thể hiện sự tò mò.
"Quy trình của ngươi? Một khái niệm thú vị," Bóng nói. "Ngươi đo lường sự kết thúc của những thứ được tạo ra bởi hai kẻ ồn ào kia. Ta quan sát thấy điều đó. Nó có một sự đối xứng nhất định. Một trật tự trong sự hỗn loạn."
"Những tàn dư đó không tuân theo trật tự," Cái Chết khẳng định. "Chúng không sống, nên chúng không thể chết. Chúng chỉ bị phá hủy. Chúng là những con số sai trong bảng cân đối của ta. Chúng đến từ lãnh địa của ngươi. Hãy thu chúng về."
Đây không phải là một lời cầu xin. Đây là một thông báo chính thức, một yêu cầu từ một quy luật này đến một thực thể khác.
Bóng im lặng trong một khoảnh khắc dài, dài đến mức một ngôi sao có thể tự hình thành rồi chết đi.
"Tại sao ta phải làm vậy?" nó cuối cùng cũng trả lời. "Chúng là bụi bặm mà ta đã vô tình phủi đi. Chúng không phải là tạo vật có chủ đích. Việc chúng tương tác với thế giới của các ngươi, tạo ra những kết quả không thể đoán trước... đó là một thí nghiệm rất thú vị."
"Sự cân bằng của ngươi không phải là mối bận tâm của ta," Bóng nói tiếp, giọng nói vẫn hoàn toàn vô cảm. "Ta hứng thú với sự bất thường. Gần đây, có một sự bất thường khác còn thú vị hơn. Một cái lồng nhỏ bé, yếu ớt, lại chứa đựng được một mảnh vỡ của Kẻ Sáng Tạo. Nó vừa tạo ra một tiếng động rất lớn. So với nó, những tàn dư của ta chỉ là những gợn sóng nhỏ."
Cái Chết nhận ra "Bóng" đang nói về Hikari. Nó cũng cảm nhận được sự kiện đó. Nhưng đó là một sự kiện liên quan đến "sự sống", không phải "cái chết", nên nó không can thiệp.
"Thí nghiệm của ngươi đang phá vỡ trật tự của ta," Cái Chết lặp lại, ý niệm của nó trở nên sắc bén hơn. "Nếu ngươi không kiểm soát chúng, có thể ta sẽ phải làm."
Đây là một lời đe dọa, lời đe dọa đầu tiên mà Cái Chết có lẽ đã từng thốt ra.
Bóng dường như "cười". Bề mặt nơi miệng nó đáng lẽ phải ở đó hơi lõm vào.
"Ngươi? Làm sao ngươi có thể, hỡi Kẻ Đo Lường Sự Sống? Quyền năng của ngươi là kết thúc những gì đang tồn tại. Ta và những tàn dư của ta đến từ sự không tồn tại. Ngươi không có thẩm quyền ở đây. Ngươi cũng không thể làm tổn thương ta."
Cái Chết biết điều đó là sự thật. Nó mạnh hơn hình chiếu của Bóng ở ngoài Hư Vô, nhưng nó không thể giết được Bóng. Bản chất của chúng khắc chế lẫn nhau một cách tuyệt đối.
"Ta sẽ tiếp tục quan sát," Bóng nói, hình dạng của nó bắt đầu mờ dần, hòa vào sự trống rỗng. "Ta muốn xem cái lồng nhỏ bé kia sẽ làm gì. Ta muốn xem thế giới của các ngươi sẽ phản ứng ra sao trước những sai lầm của ta. Đó là những dữ liệu quý giá."
"Còn về quy trình của ngươi... hãy xem đó là một thử thách. Một bài toán mới cần lời giải. Chẳng phải điều đó làm cho sự tồn tại của ngươi bớt nhàm chán hơn sao?"
Hình dạng của Bóng tan biến hoàn toàn, trả lại sự im lặng tuyệt đối cho Hư Vô.
Cái Chết đứng một mình trên Ranh Giới. Nó đã đến, đã thông báo, và đã bị từ chối. Nó không tức giận, vì nó không có cảm xúc đó. Nó chỉ đơn giản là ghi nhận một dữ kiện mới: có một thế lực nằm ngoài quy luật của nó đang can thiệp vào thế giới, và nó không thể làm gì để ngăn chặn tận gốc.
Nó quay người, bóng đen của nó chìm trở lại vào Đại dương của Sự Tồn Tại. Công việc của nó vẫn còn rất nhiều. Nhưng giờ đây, trong cỗ máy vũ trụ hoàn hảo của nó, đã xuất hiện một biến số mà nó không thể tính toán được. Và điều đó, đối với một thực thể của trật tự và quy luật, là điều đáng lo ngại nhất.