Ghi chép của Varn, Nhà Thám Hiểm Vô Danh, Ngày Thứ Bảy Dưới Ánh Trăng Lạnh
Bên đống lửa tí tách giữa rừng sâu, tôi, Varn, ghi lại những gì mắt thấy tai nghe, nơi tiếng gió xen lẫn tiếng gầm lạ lùng. Thế giới này đầy sinh vật kỳ diệu, nhưng con người gọi chúng bằng những cái tên rối rắm: Quái Vật, Ma Thú, Ma Vật. Dân chúng gọi mọi thứ đáng sợ là Quái Vật, đầy sợ hãi và hiểu lầm. Học giả Tháp Ngà phân biệt rõ: Ma Thú là sinh vật có thật, để lại dấu vết, lông, xương; Ma Vật là bóng hình huyền bí, chỉ sống trong lời kể và tin đồn, chưa từng xác minh. Tôi viết về hai Ma Thú và một Ma Vật, để làm sáng tỏ bóng tối.
Người Gầm Rừng, Ma Thú đầu tiên tôi gặp, ẩn trong rừng rậm nơi ánh sáng không chạm tới. Cao gấp đôi người, lông xám đen dày, mắt sáng như sao, nó để lại dấu chân sâu trên đất ẩm. Tiếng gầm trầm rung chuyển mặt đất, như Thổ Ma Pháp yếu ớt. Tôi thấy nó nhai rễ cây, tò mò nhìn tôi rồi lặng lẽ rời đi. Dân làng sợ, gọi nó “Quái Vật ăn gia súc”, nhưng tôi không thấy máu. Lông cứng như thép của nó, được học giả ghi nhận, xác nhận Ma Thú này có thật, chỉ muốn sống ẩn dật.
Trong đầm lầy hôi thối, tôi chạm trán Mèo Đầm Lầy, một Ma Thú khác. Dài hơn một bước, lông đen bóng, mắt vàng rực, nó lướt như bóng ma, gầm vang như sấm. Sương mù quanh nó, do Phong Ma Pháp yếu, che giấu khi săn thú nhỏ. Móng vuốt để lại vết trên cây, lông bạc từng được thương nhân bán như thuốc. Nó không tấn công người, chỉ sống đơn độc. Học giả xác nhận sự tồn tại qua dấu vết, khác với lời đồn mơ hồ về Quái Vật.
Nhưng Dạ Quỷ Lạnh, Ma Vật của núi tuyết, là chuyện khác. Dân chúng thì thầm về sinh vật gầy gò, da xám, mắt trắng, rít như gió, dùng Băng Ma Pháp đông cứng kẻ lạc đường. Tôi thấy dấu móng vuốt trên đá, nhưng không lông, không xương, chỉ có nỗi sợ. Họ kể nó ăn thịt người, nhưng không ai tận mắt thấy. Học giả cho rằng Dạ Quỷ Lạnh là tin đồn, có thể là Ma Thú bị nhầm, nhưng tôi tự hỏi: liệu có bóng hình nào ẩn trong sương mù?
Tôi khép ghi chép này với lòng kính nể. Ma Thú như Người Gầm Rừng, Mèo Đầm Lầy là sự sống kỳ diệu, có thật dù hiếm. Ma Vật như Dạ Quỷ Lạnh là lời thì thầm của trí tưởng tượng, có thể không bao giờ lộ diện. Quái Vật chỉ là cách gọi của nỗi sợ. Tôi, Varn, bước tiếp, hy vọng ai đọc sẽ phân biệt được ánh sáng và bóng tối.
Hết ghi chép.