Năm năm đã trôi qua kể từ ngày Aoi và Shin rời khỏi Eldoria. Hikari giờ đây đã là một thiếu nữ mười tuổi, mái tóc xanh lam ngày nào giờ đã dài hơn, óng ả hơn, và đôi mắt vàng vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng nhưng đã ánh lên sự sâu sắc và một chút ưu tư khó tả.
Cuộc sống ở làng Eldoria vẫn yên bình, và Hikari đã học được rất nhiều điều từ Elara. Khu vườn thảo dược nhỏ sau lều của Elara giờ đây sum suê hơn bao giờ hết, nhiều loại cây thuốc quý hiếm mà ngay cả Elara cũng phải ngạc nhiên trước khả năng chăm sóc và "thúc đẩy" sự sống của Hikari. Quang Ma Pháp của cô bé không chỉ đơn thuần là ánh sáng ấm áp nữa, nó đã trở thành một nguồn năng lượng chữa trị mạnh mẽ, có thể làm liền những vết thương nhỏ trong nháy mắt, thanh tẩy những bệnh thông thường, và khiến cây cối phát triển với một sức sống phi thường.
Lượng Linh Áp của Hikari, nếu có một cỗ máy đo đạc chính xác như ở các thành phố lớn hay học viện Ma Pháp, chắc chắn sẽ khiến nhiều người kinh ngạc. Elara, bằng kinh nghiệm và sự nhạy cảm của mình, ước chừng nó đã sớm vượt qua ngưỡng của một pháp sư Hạng D, thậm chí có lẽ đã chạm đến mức đầu của Hạng C – con số đo được có lẽ đã lên đến khoảng 536.329. Điều đáng nói là, trong nguồn năng lượng dồi dào đó, Elara cảm nhận được không chỉ có Ma Lực Quang Hệ thuần túy mà còn có khoảng chừng một phần mười là một loại Khí lực nội sinh nào đó, thứ mà chính Hikari cũng không thực sự hiểu rõ mình đã phát triển nó như thế nào, có lẽ là qua những bài tập hít thở và kết nối với tự nhiên mà Elara chỉ dạy, hoặc đơn giản là một phần tiềm năng bẩm sinh của cô bé.
Sự tiến bộ vượt bậc này vừa là niềm vui, vừa là nỗi trăn trở của cả Hikari và Elara.
"Hikari à," một buổi chiều, Elara nói khi nhìn cô bé dễ dàng dùng Quang Ma Pháp làm một lẵng hoa dại đã héo rũ từ sáng trở nên tươi tắn trở lại, "những gì ta biết về thảo dược và cách vận dụng ánh sáng để chữa trị những bệnh thông thường, ta đã dạy hết cho con rồi. Năng lượng của con giờ đây đã vượt xa ta rất nhiều. Ta chỉ là một Healer Hạng E, không còn gì nhiều để chỉ dạy cho một pháp sư Quang Hệ Hạng C đầy tiềm năng như con nữa."
Hikari đặt lẵng hoa xuống, một nét buồn thoáng qua trên gương mặt. "Con biết ạ, thưa cô Elara. Con rất biết ơn những gì cô đã dạy dỗ con suốt những năm qua."
Nhưng sự biết ơn không thể khỏa lấp được cảm giác chán nản và một chút bế tắc đang lớn dần trong lòng Hikari. Cô bé cảm thấy nguồn năng lượng mạnh mẽ đang cuộn chảy trong mình, khao khát được sử dụng, được thử thách, nhưng lại bị kìm hãm. Elara đã dạy cô tất cả những gì bà biết, và làng Eldoria, dù yên bình và thân thuộc, lại quá nhỏ bé cho sức mạnh của cô.
"Con muốn làm nhiều điều hơn nữa," Hikari thì thầm, nhìn ra xa xăm, nơi những ngọn núi trập trùng ẩn hiện sau khu rừng. "Con nghe dân làng kể về những vùng đất bị bệnh dịch hoành hành, về những Ma Thú nguy hiểm hơn đang gây hại cho những ngôi làng khác. Con... con nghĩ mình có thể giúp."
Elara thở dài, ánh mắt đầy cảm thông. "Ta hiểu, Hikari. Sức mạnh của con là để bảo vệ và chữa lành. Nhưng con mới mười tuổi. Dù Linh Áp của con có thể vượt qua nhiều người trưởng thành, luật lệ của Vương quốc Sylvandell này, và cả những quy tắc bất thành văn của thế giới bên ngoài, đều không cho phép một đứa trẻ như con công khai tham gia vào những việc nguy hiểm. Họ sẽ chỉ thấy một đứa trẻ, chứ không phải sức mạnh của con."
Đó chính là điều khiến Hikari cảm thấy bất lực nhất. Cô còn năm năm nữa, một khoảng thời gian dài đằng đẵng, mới đến cái tuổi được xem là "trưởng thành", được tự do quyết định cuộc đời mình, được phép sử dụng năng lực của mình một cách công khai mà không bị coi là liều lĩnh hay bị ngăn cản.
"Vậy... con nên làm gì trong năm năm tới đây ạ?" Hikari hỏi, giọng đầy vẻ hoang mang. "Chỉ ngồi yên ở đây, chăm sóc vườn thảo dược và chữa những bệnh cảm mạo thông thường sao? Năng lượng trong người con, đôi khi con cảm thấy nó như muốn vỡ tung ra vậy."
Elara im lặng một lúc, rồi bà nói: "Chờ đợi không có nghĩa là không làm gì cả, Hikari. Trong thời gian này, con có thể tiếp tục rèn luyện sự kiểm soát. Sức mạnh càng lớn, sự kiểm soát càng phải tinh vi. Hãy thử tìm hiểu sâu hơn về bản chất Quang Ma Pháp của con, không chỉ là chữa trị. Ánh sáng còn có thể làm gì nữa? Nó có thể thanh tẩy, có thể bảo vệ, có thể soi đường. Và cả nguồn Khí lực bên trong con nữa, đó là một điều rất đặc biệt đối với một pháp sư Quang Hệ. Hãy thử cảm nhận và tìm hiểu về nó."
Bà mỉm cười. "Con cũng có thể dùng sức mạnh của mình một cách thầm lặng để giúp đỡ dân làng theo những cách mà không ai để ý. Một chút ánh sáng cho những mảnh ruộng cằn cỗi, một chút năng lượng chữa lành cho đàn gia súc, hay đơn giản là mang lại niềm vui và hy vọng cho những người đang buồn bã. Đôi khi, những hành động nhỏ bé lại mang ý nghĩa lớn lao."
Hikari lắng nghe, những lời của Elara như một dòng nước mát xoa dịu phần nào sự bức bối trong lòng cô. Đúng vậy, cô không thể công khai tham gia vào những việc lớn lao, nhưng cô vẫn có thể làm được nhiều điều.
Cô bé nghĩ về Aoi và Shin. Không biết giờ này họ ra sao ở Đế Chế Aethelgard xa xôi kia? Đã gần một năm rồi cô không nhận được thư của Aoi, có lẽ cuộc sống của họ cũng rất bận rộn và đầy thử thách. Liệu Aoi có cảm thấy bị kìm hãm như cô không? Hay Băng Ma Pháp của Aoi đã có thể tự do tung hoành?
Nhìn ra khoảng sân nhỏ, nơi những cây hoa do chính tay cô chăm sóc đang khoe sắc rực rỡ dưới nắng chiều, Hikari hít một hơi thật sâu. Năm năm nữa. Một khoảng thời gian dài, nhưng cô sẽ không để nó trôi qua một cách vô ích. Cô sẽ tìm cách để hiểu rõ hơn về sức mạnh của mình, về Quang Ma Pháp, về cả dòng Khí lực bí ẩn kia. Và có lẽ, cô sẽ tìm ra cách để "ánh sáng" của mình có thể chạm đến nhiều nơi hơn, ngay cả khi phải làm điều đó một cách thầm lặng.
Một quyết tâm mới lại nhen nhóm trong đôi mắt vàng của thiếu nữ mười tuổi. Con đường phía trước có thể không rõ ràng, nhưng Hikari biết mình không thể chỉ ngồi yên chờ đợi.