Chương 7: Khi Ánh Sáng Dệt Nên Khiên Chắn

Những ngày tháng ở Eldoria trôi qua, Hikari miệt mài với những bài học từ Elara và những buổi tự rèn luyện. Dù Quang Ma Pháp của cô bé ngày càng mạnh mẽ trong việc chữa trị và nuôi dưỡng sự sống, sâu thẳm trong lòng, Hikari vẫn cảm thấy một sự thôi thúc, một mong muốn được làm nhiều hơn nữa, được trở nên mạnh mẽ hơn theo một cách nào đó để có thể bảo vệ những người mình yêu quý, giống như Aoi.

Cô bé thử bắt chước những động tác võ thuật mà thỉnh thoảng thấy Finn và vài thanh niên trong làng luyện tập, cố gắng vận dụng chút Khí lực mơ hồ mà Elara nói rằng cô sở hữu. Nhưng cơ thể Hikari không có sự dẻo dai hay sức mạnh bộc phát của một chiến binh. Cô cũng thử tập trung Quang Ma Pháp thành những luồng năng lượng tấn công, nhưng ánh sáng của cô quá hiền hòa, nó có thể làm chói mắt hoặc gây ra cảm giác ấm nóng khó chịu chứ khó lòng gây ra sát thương đáng kể. Mọi nỗ lực luyện tập theo hướng chiến đấu trực tiếp đều không mang lại kết quả gì nổi bật, chỉ càng làm Hikari thêm khẳng định: "Mình thực sự không hợp với những việc này."

Một buổi chiều, sau buổi tập không mấy thành công, Hikari ngồi bên bờ suối, nơi Aoi từng tập tạo băng. Lòng cô bé hơi chùng xuống. Cô nhớ Aoi da diết, nhớ sự mạnh mẽ, quyết đoán của bạn mình. Hikari nhớ lại những lần Aoi, dù Ma Lực còn yếu ớt, vẫn cố gắng tạo ra những bức tường băng, những lớp khiên băng mỏng manh để che chắn cho cô và Shin. "Aoi dùng băng để tạo ra sự che chắn," Hikari thầm nghĩ. "Băng thì cứng rắn, hữu hình. Ánh sáng của mình... nó mềm mại, lan tỏa. Liệu có thể làm được điều tương tự không?"

Ý nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu Hikari. Cô nhớ Elara từng nói Quang Ma Pháp là nguồn sống, là sự nuôi dưỡng, nhưng cũng là năng lượng. Mà năng lượng, nếu được định hình, cũng có thể tạo ra sức mạnh.

Những ngày sau đó, ngoài việc học hỏi từ Elara và chăm sóc khu vườn thảo dược, Hikari bắt đầu những thử nghiệm bí mật của riêng mình. Cô bé tìm một khoảng đất trống sau lều, nơi ít người qua lại. Cô thử tập trung Ma Lực, cố gắng tạo ra một mặt phẳng bằng ánh sáng. Ban đầu, tất cả những gì cô làm được chỉ là một vầng sáng mờ ảo, run rẩy rồi nhanh chóng tan biến. Ánh sáng dường như quá "mỏng manh" để có thể tạo thành một rào cản.

Elara tình cờ thấy được vài lần Hikari đang loay hoay với những vầng sáng kỳ lạ. Bà không can thiệp, chỉ lặng lẽ quan sát với một nụ cười bí ẩn. "Thú vị đấy, Hikari," một lần bà nói. "Ánh sáng thường tự do lan tỏa, việc nén nó lại thành một mặt phẳng hay một hình dạng cụ thể đòi hỏi sự tập trung và một cách tư duy rất khác biệt về năng lượng."

Hikari không nản lòng. Cô nhớ lại những tinh thể băng mà Aoi cố gắng tạo ra – chúng có cấu trúc, có sự liên kết. "Có lẽ," cô nghĩ, "ánh sáng cũng cần một 'kết cấu' nào đó."

Cô bé bắt đầu thử nghiệm "dệt" những sợi ánh sáng lại với nhau, tưởng tượng chúng như những sợi tơ vàng óng, đan xen, tạo thành một tấm lưới, rồi nhiều lớp lưới chồng lên nhau. Ma Lực Hạng C của Hikari quả thực rất dồi dào, và những bài học kiểm soát cơ bản từ Elara đã giúp cô bé có một sự tập trung đáng nể. Cô cũng thử vận dụng một chút cảm giác về dòng Khí lực trong cơ thể, cố gắng "neo" những sợi ánh sáng lại, khiến chúng trở nên "đặc" hơn, có "thân" hơn.

Quá trình đó vô cùng khó khăn và tốn sức. Nhiều lần, kết giới ánh sáng vừa hình thành đã vỡ tan như bong bóng xà phòng. Mồ hôi chảy đẫm trán Hikari, Ma Lực cũng tiêu hao rất nhanh. Nhưng mỗi lần thất bại, hình ảnh Aoi kiên cường tạo ra những chiếc khiên băng, hình ảnh Shin yếu ớt cần được bảo vệ, lại hiện lên, thôi thúc cô bé tiếp tục.

Và rồi một ngày, sau không biết bao nhiêu nỗ lực, một thành quả đáng kinh ngạc đã xuất hiện. Hikari giơ hai tay ra trước mặt, và một vầng khiên tròn bằng ánh sáng màu vàng kim rực rỡ từ từ hiện ra. Nó không lớn, chỉ vừa đủ che chắn cho thân người cô bé, nhưng nó không còn mờ ảo hay run rẩy nữa. Bề mặt của chiếc khiên ánh sáng được tạo thành từ vô số những sợi quang năng đan vào nhau theo một kết cấu phức tạp, trông vừa đẹp mắt lại vừa có cảm giác rất bền vững.

Hikari thử dùng một cành cây khô gần đó, lấy hết sức đập vào chiếc khiên. "Keng!" Một âm thanh vang nhẹ như tiếng kim loại chạm nhau. Cành cây bật ra, còn chiếc khiên ánh sáng chỉ hơi rung động một chút rồi lại ổn định. Nó không cứng rắn như băng của Aoi, nhưng lại có một độ đàn hồi và khả năng phân tán lực rất kỳ lạ. Khi chạm tay vào, Hikari cảm nhận được một sự ấm áp và một năng lượng bảo vệ thuần khiết.

"Mình... mình làm được rồi!" Hikari reo lên, giọng vỡ òa trong niềm vui sướng và bất ngờ.

Cô bé vội vàng chạy đi tìm Elara, khuôn mặt rạng rỡ. Elara nhìn chiếc khiên ánh sáng mà Hikari trình diễn, đôi mắt bà mở lớn, không giấu được vẻ kinh ngạc và thán phục.

"Thật không ngờ, Hikari! Con đã làm được một điều phi thường!" Elara cẩn thận chạm tay vào kết giới ánh sáng. "Nó không chỉ là ánh sáng đơn thuần. Ta có thể cảm nhận được một kết cấu năng lượng rất phức tạp và một sự bền bỉ đáng kinh ngạc. Con đã tìm ra cách để 'dệt' nên sự bảo vệ từ chính bản chất hiền hòa của Quang Ma Pháp. Có lẽ đây chính là hướng đi độc đáo và mạnh mẽ của riêng con đó, Hikari à."

Nắm chặt bàn tay vẫn còn đang tỏa ra những tia sáng nhỏ, Hikari mỉm cười. Nỗi chán nản và cảm giác bế tắc những ngày qua dường như đã tan biến. Cô bé đã tìm thấy một con đường mới, một cách để trở nên mạnh mẽ hơn, không phải để chiến đấu như Aoi, mà là để bảo vệ, theo cách của riêng mình. Từ giờ, ngoài việc học hỏi về chữa trị, cô sẽ dành thời gian để hoàn thiện những "Khiên Ánh Sáng" này. Đó sẽ là món quà mà cô dành tặng cho Aoi và Shin khi họ gặp lại.