Chương 9: Nguồn Cơn Hoảng Loạn Giữa Rừng Già

Kết giới ánh sáng của Hikari kiên cường chống đỡ lớp sương mù đặc quánh và lạnh lẽo bên trong Hẻm Sương Mù. Dưới vầng hào quang tinh khiết, nhóm của Finn nhanh chóng tìm thấy ba người dân làng đang mắc kẹt, kiệt sức và hoảng loạn. Những bào tử từ loại nấm mốc khổng lồ, nguồn cơn của lớp sương mù, dường như yếu đi và co cụm lại dưới luồng Quang Ma Pháp mạnh mẽ mà Hikari chủ động phát ra để thanh tẩy không khí. Với sự bảo vệ của kết giới, họ dìu những người gặp nạn, nhanh chóng rời khỏi hẻm núi nguy hiểm. Hikari tập trung cao độ, duy trì một lượng Ma Lực lớn để đảm bảo an toàn cho cả đoàn.

Ngay khi họ vừa bước ra khỏi cửa hẻm, đặt chân lên vùng đất quen thuộc hơn của khu rừng già, một sự tĩnh lặng bất thường bao trùm. Tiếng chim hót thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một sự im ắng nặng nề. Rồi, như một hiệu lệnh vô hình, từ sâu trong những cánh rừng xung quanh, những âm thanh hỗn loạn bắt đầu vang dội. Tiếng lá cây xào xạc điên cuồng, tiếng chân thú chạy dồn dập, tiếng chim kêu thất thanh. Vô số sinh vật nhỏ bé, từ những con sóc lửa, thỏ rừng có sừng, cho đến cả những con chồn hương thường ngày vốn dạn dĩ, giờ đây đều lao ra khỏi bụi rậm, đôi mắt trợn trừng vì kinh hãi, tất cả đều nhằm một hướng mà chạy trốn, như thể có một đại họa sắp ập đến.

"Có chuyện gì thế này?" Finn cau mày, tay nắm chặt cây giáo. Anh là một thợ săn dày dạn kinh nghiệm, nhưng sự hoảng loạn đồng loạt của nhiều loài sinh vật như vậy là điều anh chưa từng chứng kiến, trừ khi có sự xuất hiện của một Ma Thú cực kỳ nguy hiểm hoặc một thảm họa tự nhiên. "Không có dấu hiệu của Ma Thú lớn, không có mùi lạ, cũng không có rung động mặt đất."

Elara, người đã đứng đợi ở rìa làng từ khi nghe tin nhóm Finn vào Hẻm Sương Mù, cũng cảm nhận được sự bất thường. Khuôn mặt bà đanh lại, ánh mắt quét nhanh khắp khu rừng đang xáo động. "Kỳ lạ thật," bà lẩm bẩm. "Không giống như mùa săn của các bộ tộc du mục phương Bắc, cũng không phải dấu hiệu của bão tố hay hỏa hoạn. Sự sợ hãi này... nó lan tỏa một cách rất đặc biệt."

Bà nhìn những người dân làng vừa được cứu, họ vẫn còn đang run rẩy vì trải nghiệm kinh hoàng trong Hẻm Sương Mù, nhưng giờ lại thêm phần hoảng sợ trước cảnh tượng bên ngoài. Elara cố gắng trấn tĩnh họ, rồi bà khép hờ đôi mắt, tập trung cảm nhận dòng chảy năng lượng trong khu rừng. Bà cảm nhận được sự hỗn loạn, sự sợ hãi tột độ của các sinh vật, nhưng không hề có một luồng tà khí hay sát khí mạnh mẽ nào của một Ma Thú săn mồi điển hình. Chỉ có một... một áp lực vô hình, một thứ năng lượng thuần khiết nhưng lại quá mức mạnh mẽ, đang bao trùm một khu vực rộng lớn.

Ánh mắt Elara dừng lại ở Hikari. Cô bé vẫn đang duy trì một vầng hào quang dịu nhẹ quanh mình để giúp những người vừa được cứu cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng Elara có thể cảm nhận được luồng Ma Lực khổng lồ tiềm ẩn bên trong cô bé, một nguồn năng lượng mà chính Hikari có lẽ cũng chưa hoàn toàn nhận thức được quy mô của nó khi được giải phóng. Elara nhớ lại những lần quan sát Hikari luyện tập, nhớ lại ước đoán của mình về Linh Áp Hạng C của cô bé – một con số phi thường đối với một đứa trẻ mười ba tuổi, vượt xa mọi sinh vật thường thấy trong khu rừng Eldoria này.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Elara, một giả thuyết khó tin nhưng lại có vẻ hợp lý nhất trong tình huống này. Bà nhìn về hướng những con thú đang bỏ chạy, rồi lại nhìn về phía Hẻm Sương Mù, nơi Hikari vừa vận dụng Ma Lực của mình một cách mạnh mẽ và kéo dài.

"Hikari," Elara gọi khẽ, giọng bà có chút phức tạp. "Khi ở trong hẻm núi, con đã dùng rất nhiều Ma Lực phải không? Để duy trì kết giới, rồi để thanh tẩy đám nấm nữa?"

Hikari gật đầu, vẫn còn đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra với khu rừng. "Dạ vâng ạ. Con phải tập trung và dùng gần như toàn bộ sức lực của mình trong một khoảng thời gian dài."

Elara nhìn sâu vào đôi mắt vàng của Hikari, rồi chậm rãi nói: "Ta e rằng, Hikari à, nguồn cơn của sự hoảng loạn này... có lẽ không phải đến từ một Ma Thú nào khác đâu." Bà ngừng lại một chút, để mọi người kịp định thần. "Linh Áp của con, nó quá mạnh mẽ. Khi con tập trung và giải phóng một lượng lớn Ma Lực tinh thuần như vậy, nó đã vô tình tạo ra một 'áp lực' vô hình bao trùm lên khu vực này. Đối với những sinh vật cấp thấp và nhạy cảm của khu rừng, sự hiện diện của một nguồn năng lượng vượt trội như vậy giống như sự xuất hiện của một sinh vật thống trị tuyệt đối, một kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn mà chúng không thể nào đối đầu. Bản năng sinh tồn đã khiến chúng phải tháo chạy."

Lời giải thích của Elara khiến tất cả mọi người, kể cả Finn, đều sững sờ. Họ nhìn Hikari, cô bé dịu dàng, tốt bụng mà họ biết, giờ đây lại mang một vẻ gì đó thật khác lạ. Sức mạnh có thể khiến cả một khu rừng phải run sợ.

Hikari đứng lặng người, đôi môi khẽ run. Cô nhìn xuống đôi bàn tay mình, nơi vẫn còn phảng phất những tia sáng ấm áp. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng năng lượng mà cô dùng để bảo vệ, để chữa lành, lại có thể gây ra sự sợ hãi và hỗn loạn đến mức này. "Con... con không cố ý..." giọng cô bé lí nhí, đầy vẻ áy náy và hoang mang.

"Ta biết, Hikari, đây không phải lỗi của con," Elara dịu dàng nói, đặt tay lên vai cô bé. "Con chỉ chưa học được cách để kiểm soát hoàn toàn sự tỏa ra của Linh Áp khổng lồ đó mà thôi. Đây là một bài học quan trọng. Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề, không chỉ trong việc sử dụng nó, mà còn cả trong việc kiểm soát sự hiện diện của nó."

Hikari ngước nhìn Elara, rồi nhìn ra khu rừng vẫn còn chưa hoàn toàn yên tĩnh. Trong khoảnh khắc đó, cô bé hiểu ra rằng, mình không chỉ là một Healer có năng khiếu. Cô là một thực thể mang trong mình một nguồn năng lượng phi thường, một ngọn hải đăng quá chói lọi giữa những sinh linh bình dị của khu rừng già. Và việc học cách để "ngọn hải đăng" đó soi sáng mà không thiêu đốt, bảo vệ mà không áp chế, sẽ là một hành trình dài và đầy thử thách phía trước.