Chương 8: Cuộc Gặp Gỡ Trong Hư Vô

Đó là từ duy nhất mà ý thức của Hikari có thể định hình được. Không phải không gian của bầu trời xanh hay màn đêm đầy sao. Đây là một không gian của sự trống rỗng tuyệt đối. Không có trên, không có dưới. Không có âm thanh, không có ánh sáng, không có nhiệt độ. Ý thức của cô trôi nổi, lơ lửng trong một sự tĩnh lặng vô tận, một cái không đen kịt đến mức chính bóng tối cũng trở nên vô nghĩa.

Cô đang ở đâu? Cô đã chết rồi sao?

Ký ức cuối cùng của cô là một cơn phẫn nộ không thể kiểm soát. Hình ảnh những người lính ngã xuống, mùi máu tanh nồng, tiếng gào thét của sự hủy diệt. Cô nhớ mình đã hét lên, đã giải phóng một thứ gì đó... một thứ gì đó không phải của cô. Rồi sau đó... chỉ còn lại sự trống rỗng này. Cô cố gắng cảm nhận cơ thể mình, nhưng không có gì cả. Nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi, một nỗi sợ nguyên thủy về sự tan biến hoàn toàn.

Rồi, cô "nghe" thấy nó.

Nó không phải là một âm thanh truyền đến tai. Nó là một sự rung động, một ý niệm được truyền thẳng vào tâm thức của cô.

"Ngươi... thật ồn ào."

Giọng nói đó không có âm sắc, không có giới tính, không có cảm xúc. Nó là giọng nói của chính sự tĩnh lặng.

Hikari hoảng hốt. Ý thức của cô quay cuồng, cố gắng tìm kiếm nguồn phát của âm thanh. "Ai... ai đó?" cô "nói", nhưng không có âm thanh nào được tạo ra, chỉ có ý nghĩ của cô được gửi đi trong sự trống rỗng.

Sự tĩnh lặng đáp lại. Trước mặt cô, trong cái không đen kịt, một hình dạng từ từ hiện ra. Nó như thể chính bóng tối đang tự ngưng tụ lại. Một người đàn ông cao lớn, đầu trọc, mặc một bộ trang phục đơn giản, không màu sắc. Và điều đáng sợ nhất là khuôn mặt của ông ta. Nó hoàn toàn phẳng lặng. Không có mắt, không có mũi, không có miệng.

Nhưng Hikari lại có cảm giác rằng "nó" đang nhìn cô. Vị trí đáng lẽ là mắt có hai gợn sóng năng lượng nhỏ đang gợn lên, thể hiện sự tập trung.

"Ta là thứ tồn tại khi không có gì cả," giọng nói lại vang lên trong đầu cô. "Ta là Bóng. Còn ngươi... ngươi là một cái lồng thú vị, chứa đựng một thứ năng lượng không thuộc về mình."

"Cái lồng? Năng lượng không thuộc về mình?" Hikari không hiểu. Cô chỉ cảm thấy một sự uy áp vô hình, không phải là sự đe dọa, mà là sự khác biệt tuyệt đối về đẳng cấp tồn tại.

"Đúng vậy," Bóng nói, bề mặt nơi đáng lẽ là miệng hơi lõm vào một cách tinh vi. "Thứ ánh sáng trật tự một cách bất thường đó. Nó đã tạo ra một sự xáo trộn rất lớn. Rất ồn ào."

Hikari nghĩ đến nguồn năng lượng khổng lồ đã bộc phát từ người cô. "Đó... đó là gì?"

"Nó là tiếng vọng của một trong hai kẻ đã từng làm phiền sự tĩnh lặng của ta. Chúng đã biến mất, nhưng những mảnh vỡ năng lượng của chúng vẫn còn tồn tại trong những cái lồng như ngươi."

Lời nói của Bóng thật khó hiểu, nhưng nó khiến Hikari lạnh sống lưng. Cô nhớ đến kẻ thù mà mình vừa đối mặt. "Những Bóng Ma... chúng có liên quan gì đến ngươi không?"

Một sự thích thú mơ hồ dường như gợn lên từ thực thể đó. "Những tàn dư của ta đang làm phiền thế giới của các ngươi sao? Thật vô vị. Chúng chỉ là bụi bặm mà ta đã vô tình phủi đi. Không đáng để bận tâm."

Câu trả lời đó xác nhận một sự thật kinh hoàng. Những sinh vật Hạng S đang tàn phá cả một vương quốc, trong mắt thực thể này, chỉ là "bụi bặm". Hikari chợt hiểu ra, lý do nó xuất hiện với hình dạng con người tối giản này có lẽ là để bảo vệ chính cô. Tâm trí của cô có thể sẽ vỡ tan nếu phải chứng kiến hình dạng thật của nó.

"Ngươi, cái lồng nhỏ bé," Bóng lại tiếp tục, sự tò mò trong "giọng nói" của nó trở nên rõ ràng hơn. "Tại sao ngươi lại cố gắng bảo vệ một thế giới sắp tàn? Sự tồn tại của nó vốn chỉ là một sai sót tạm thời trong sự trống rỗng của ta."

"Sai sót?" Hikari phản đối. "Đó là nhà của chúng tôi! Là nơi có những người chúng tôi yêu thương!"

"Yêu thương?" Bề mặt phẳng lặng của Bóng dường như hơi nghiêng đi. "Một khái niệm thú vị. Một sự gắn kết hóa học tạm thời giữa các cấu trúc Ki hữu cơ. Nó cũng tạo ra rất nhiều tiếng ồn."

Nó tiến lại gần hơn, và Hikari cảm thấy ý thức của mình như bị hút vào một vực thẳm.

"Ngươi đã làm một điều mà cái lồng không nên làm. Ngươi đã cố gắng giải phóng thứ ánh sáng bên trong. Ngươi thấy kết quả rồi đó. Cơ thể của ngươi đang vỡ vụn. Các mạch năng lượng của ngươi đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa không thuộc về ngươi."

Hikari run rẩy. Đúng vậy. Cô cảm nhận được điều đó. Cơn đau bắt đầu quay trở lại, dù chỉ là trong ý thức.

"Ta tò mò," Bóng tiếp tục. "Ngươi là gì? Là cái lồng bằng xương thịt, hay là thứ ánh sáng đi mượn bên trong? Ngươi sẽ chọn con đường nào? Cố gắng làm chủ một sức mạnh sẽ phá hủy ngươi, hay tự mình bước đi trên con đường của chính mình, dù nó có yếu ớt và ngắn ngủi đến đâu?"

Câu hỏi đó xoáy sâu vào tâm trí Hikari. Cô là ai?

"Ngươi có muốn biết cách để không bị vỡ tan bởi chính thứ ngươi đang mang không?" Giọng nói của Bóng như một lời cám dỗ. "Câu trả lời không nằm trong Ánh Sáng hay Hỗn Loạn. Nó nằm trong sự Im Lặng. Nó nằm trong Hư Vô của ta."

"Hãy tìm hiểu về ta, hỡi chiếc lồng nhỏ bé. Có lẽ khi đó, ngươi sẽ học được cách để tồn tại."

Ngay sau câu nói đó, Hikari cảm thấy một lực hút kinh hoàng kéo giật ý thức của mình lại. Không gian đen kịt của Hư Vô vỡ tan.

...

"Aaaa!"

Hikari bật dậy, la lên một tiếng thất thanh. Mùi thảo dược quen thuộc xộc vào mũi. Ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn dầu trong căn phòng khiến mắt cô nheo lại. Cô đang nằm trên một chiếc giường, toàn bộ cơ thể được quấn băng trắng. Cơn đau nhói từ khắp cơ thể nhắc nhở cô rằng mình vẫn còn sống.

"Hikari! Con tỉnh rồi!"

Elara vội vàng chạy đến, khuôn mặt bà hốc hác nhưng ánh lên vẻ mừng rỡ. Bên cạnh, Brom và Lyra cũng đang đứng đó, trông họ đã khỏe hơn nhưng vẻ mặt vẫn đầy lo lắng.

"Con... con không sao chứ?" Lyra hỏi, giọng run run.

Hikari nhìn họ, rồi nhìn xuống đôi bàn tay mình. Ký ức về cuộc gặp gỡ kỳ lạ đó vẫn còn rất rõ nét. Lời nói của "Bóng" vẫn còn vang vọng trong đầu cô.

Cô nhìn Elara, đôi mắt vàng hoe của cô chứa đầy sự hoang mang và một nỗi sợ hãi sâu thẳm.

"Cô Elara... bên trong cháu... rốt cuộc là có thứ gì?"