Câu hỏi của Hikari treo lơ lửng giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng, mang theo một sức nặng không tưởng. Brom và Lyra, hai Hạng S dày dạn kinh nghiệm, chỉ biết im lặng nhìn nhau, họ không có câu trả lời. Toàn bộ sự chú ý đổ dồn về phía Elara.
Bà sững người lại, bàn tay đang nắm lấy tay Hikari khẽ siết mạnh. Phản ứng đầu tiên của Elara là sự lo lắng của một người thầy thuốc. Bà nghĩ rằng tâm trí của Hikari đã bị tổn thương sau cú sốc, rằng cô bé đang mê sảng.
"Hikari, con đang nói gì vậy?" Bà nói, giọng cố gắng giữ vẻ dịu dàng. "Con vừa trải qua một trận chiến kinh hoàng và một sự phản phệ năng lượng khủng khiếp. Tâm trí con đang hỗn loạn. Hãy nghỉ ngơi đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Không ạ!" Hikari lắc đầu một cách yếu ớt, nhưng đôi mắt vàng hoe của cô bé lại nhìn Elara một cách khẩn khoản, van nài được tin tưởng. "Con không mê sảng. Con nhớ rất rõ cảm giác đó. Nó không phải là Ma Lực của con, cô Elara!"
Giọng cô bé có chút hoảng loạn. "Khi Ma Lực của con đã cạn kiệt, con đã cố gắng tìm kiếm... và con đã chạm vào nó. Một... một đại dương... một mặt trời khác ở bên trong con. Nó không phải của con! Nó tuôn ra, và con cảm thấy cơ thể mình như một cái bình thủy tinh sắp vỡ tung dưới áp lực của đại dương!"
Elara nhìn sâu vào đôi mắt đầy sợ hãi chân thực của Hikari. Bà biết đây không phải là lời nói của một người đang mê sảng. Sự hoang mang của Hikari là thật. Và lời miêu tả đó... về một nguồn năng lượng khác, về cảm giác "cơ thể sắp vỡ tung"... đã đánh thức những ký ức đáng sợ từ những trang sách cổ xưa nhất mà bà từng đọc.
Bà ra hiệu cho Brom và Lyra. "Hai người có thể ra ngoài một chút được không? Ta cần nói chuyện riêng với con bé."
Khi cánh cửa khép lại, Elara kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường. Bà hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
"Hikari," bà bắt đầu, giọng cực kỳ nghiêm túc. "Những gì con miêu tả... nó rất nguy hiểm. Và nó trùng khớp với một hiện tượng cực kỳ hiếm hoi, một điều mà hầu hết mọi người đều cho là truyền thuyết hoặc những câu chuyện hù dọa..."
Bà nhìn thẳng vào mắt Hikari. "Người ta gọi đó là những 'Bình Chứa' (Vessel)."
Hikari sững người lại khi nghe thấy từ đó.
Elara nói tiếp, giọng bà trầm xuống. "Trong các tài liệu cổ của Hội Pháp Sư, có ghi chép về những trường hợp một thực thể ma quỷ hùng mạnh, một Ác Quỷ, tìm cách nhập vào hoặc ký sinh trên một cơ thể phàm trần. Kẻ phàm trần đó sẽ trở thành 'Bình Chứa', có thể sử dụng một phần sức mạnh hắc ám của Ác Quỷ, nhưng cũng sẽ dần bị nó ăn mòn linh hồn và thể xác, cuối cùng trở thành một con rối không hơn không kém."
Nghe đến đây, khuôn mặt Hikari tái đi vì sợ hãi. "Không... không thể nào! Năng lượng của cháu... nó không phải là thứ đó!"
"Đúng vậy!" Elara vội nói, nắm chặt lấy tay cô bé hơn. "Ta biết! Đó chính là điểm mâu thuẫn. Năng lượng của con hoàn toàn trái ngược. Nó tinh khiết, nó mang lại sự sống, nó đã cứu sống tất cả chúng ta và xóa sổ hoàn toàn thứ ma quỷ kia."
Bà im lặng một lúc, dường như đang lục tìm trong những góc khuất xa xôi nhất của kiến thức. "Ta đã luôn nghĩ những ghi chép về Bình Chứa chỉ dành cho phe hắc ám. Nhưng trong những câu chuyện cổ tích xa xưa nhất, những truyền thuyết mà ít ai còn tin nữa, người ta có kể rằng đôi khi các Thiên Sứ cũng sẽ chọn một linh hồn trong sáng để bảo vệ và ban cho một phần sức mạnh của mình... giống như một thiên thần hộ mệnh."
Bà nhìn Hikari, ánh mắt phức tạp, vừa có chút hy vọng, vừa có sự hoang mang không kém gì cô học trò của mình.
"Ta đã luôn nghĩ đó chỉ là truyện cổ tích để an ủi trẻ con. Tại sao một Thiên Sứ, đang sống ở một nơi hoàn hảo như Thiên Đàng, lại phải hạ mình vào một cơ thể phàm trần chứ?" Elara lắc đầu. "Ta không biết chắc, Hikari à. Đây là một điều vượt ngoài tất cả sự hiểu biết của ta. Ta chỉ biết rằng, thứ bên trong con không phải là cái ác."
Hikari im lặng. Cô đã có một cái tên giả thuyết cho bí mật của mình - "thiên thần hộ mệnh" - nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng nó không làm vơi đi nỗi sợ hãi. Cô là một cái lồng. Một cái lồng yếu ớt đang giam giữ một thứ gì đó quá lớn lao. Cơn phẫn nộ đã khiến cô liều lĩnh cạy mở cái lồng đó một lần, và suýt nữa đã phải trả giá bằng cả tính mạng.
Gánh nặng của sự thật này còn nặng nề hơn cả những vết thương trên cơ thể cô.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. Một pháp sư của Hội bước vào, kính cẩn đưa cho Elara một cuộn giấy da được niêm phong bằng dấu hiệu của Thủ Lĩnh Julian.
Elara mở ra đọc, rồi bà nhìn Hikari, thở dài. "Từ trụ sở chính. Thủ Lĩnh Julian và Hội Trưởng Silas đã biết tin về chiến thắng và tình trạng của con. Họ gửi lời khen ngợi lòng dũng cảm của con, và họ sẽ cử một đội y sĩ và chuyên gia giỏi nhất đến đây trong vài ngày tới."
Bà ngừng lại. "Họ muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Họ muốn nghiên cứu về sức mạnh của con, Hikari à."
Hikari nhắm mắt lại. Bí mật của cô, gánh nặng của cô, giờ đây không còn là của riêng cô nữa. Nó đã trở thành một vấn đề của cả vương quốc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng đang chiếu rọi. Cô đã mang ánh sáng đến cho thành phố này, nhưng trong lòng cô lúc này lại chỉ toàn là bóng tối của những câu hỏi không lời giải đáp.