Chương 10: Sự Lầm Tưởng Của Các Bậc Trí Giả

Nhiều tuần đã trôi qua kể từ trận chiến kinh hoàng ở cảng Aeridor.

Hikari đang ngồi trong một căn phòng tĩnh lặng trên tầng cao nhất của Tháp Pháp Sư. Đây không phải là một phòng bệnh, mà là một phòng khách được bài trí trang trọng, nhưng những ma pháp trận phòng ngự và cách âm dày đặc trên tường cho thấy đây cũng là một nhà tù tinh xảo. Cơ thể cô đã hồi phục phần lớn nhờ sự chăm sóc không ngừng nghỉ của Elara và những loại dược liệu tốt nhất của vương quốc, nhưng một sự mệt mỏi sâu thẳm vẫn còn đọng lại trong xương tủy, và các mạch ma thuật của cô vẫn còn rất nhạy cảm.

Đối diện cô, ngồi quanh một chiếc bàn tròn bằng gỗ đen, là những người quyền lực nhất Vương quốc Sylvandell. Hội Trưởng Silas Croft ngồi ở ghế chủ tọa, đôi mắt ông nhắm hờ nhưng Hikari có thể cảm thấy một sự quan sát mãnh liệt đang hướng về phía mình. Thủ Lĩnh Julian Valerius ngồi bên phải, những ngón tay thon dài của anh ta đan vào nhau, vẻ mặt lạnh lùng và đầy phân tích. Phó Thủ Lĩnh Seraphina Icarus thì đứng khoanh tay sau lưng Julian, đôi mắt màu tím của cô sắc như dao, không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Elara ngồi bên cạnh Hikari, bàn tay bà đặt nhẹ lên vai cô như một sự trấn an.

"Chúng ta rất vui khi thấy con đã hồi phục tốt, Hikari," Julian bắt đầu, giọng anh ta không có sự ấm áp của một lời hỏi thăm, mà giống như một lời mở đầu cho một buổi thẩm vấn. "Chiến công của con ở cảng Aeridor đã cứu sống hàng ngàn người. Cả vương quốc này mang ơn con."

Hikari chỉ khẽ gật đầu, cô không biết phải nói gì.

"Hôm nay, chúng tôi mời con đến đây," Julian nói tiếp, "là để hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra. Báo cáo của ngài Brom và Lyra có một vài điểm rất khó hiểu. Họ nói rằng, ở khoảnh khắc cuối cùng, con đã giải phóng một nguồn năng lượng chưa từng thấy. Con có thể kể lại cho chúng tôi nghe chính xác những gì con nhớ không?"

Hikari hít một hơi thật sâu. Đây là điều cô sợ hãi nhất. Cô nhìn Elara, và khi nhận được cái gật đầu khích lệ của bà, cô bắt đầu kể.

Cô kể lại cảm giác tuyệt vọng khi thấy Brom và Lyra sắp gục ngã, về cơn phẫn nộ đã bùng lên trong cô. Cô kể về việc Ma Lực của mình đã cạn kiệt, và về việc cô đã cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó khác ở sâu bên trong.

"Và rồi... con thấy mình ở một nơi khác," giọng Hikari run rẩy. "Một nơi hoàn toàn trống rỗng, không có gì cả. Và con đã gặp một thực thể. Nó tự xưng là 'Bóng'."

Julian và Seraphina nhìn nhau, một ánh nhìn đầy ẩn ý. Silas vẫn nhắm mắt, nhưng những ngón tay của ông khẽ siết lại trên thành ghế.

Hikari kể tiếp về cuộc đối thoại kỳ lạ, về việc "Bóng" hỏi cô là "cái lồng" hay "ánh sáng bên trong".

"Nó... nó biết có một thứ khác ở trong cháu," Hikari nói, giọng cô gần như thì thầm. "Chính nó đã hỏi cháu về 'thứ ánh sáng đi mượn'. Chúng là hai thứ khác nhau!"

Cô bé kết thúc câu chuyện của mình, nhìn các vị lãnh đạo với một ánh mắt cầu xin sự thấu hiểu. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng nặng nề.

Julian là người lên tiếng trước. Anh ta đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, rồi dừng lại trước mặt Hikari.

"Hikari," anh ta nói, giọng lần này có một chút gì đó giống như một người thầy đang giải thích cho một học trò. "Con vừa trải qua một chấn thương cực lớn về cả thể chất lẫn tinh thần. Những gì con thấy, những gì con trải qua, có thể không hoàn toàn là sự thật khách quan."

Anh ta tiếp tục. "Tâm trí của một người, đặc biệt là một pháp sư, khi bị đẩy đến giới hạn có thể tạo ra những hiện tượng rất phức tạp. Chúng ta đã biết rằng con là một 'Bình Chứa'. Việc nguồn sức mạnh khổng lồ bên trong con, thứ mà con không hiểu rõ, tự tạo ra một 'nhân cách', một 'hình ảnh đại diện' để giao tiếp với ý thức của con trong lúc con bất tỉnh là một phản ứng tâm lý hoàn toàn có thể xảy ra."

Hikari sững sờ. "Không... không phải vậy..."

"Thực thể tự xưng là 'Bóng' mà con đã gặp," Julian kết luận một cách lạnh lùng và logic, "rất có thể chính là ý thức của nguồn sức mạnh mà con đang mang trong mình. Chúng chỉ là một. Do chấn thương, tâm trí con đã tự tách nó ra thành một cuộc đối thoại với một kẻ xa lạ."

"Không! Nó khác! Nó đã hỏi cháu về 'thứ ánh sáng bên trong'!" Hikari cố gắng phản đối, giọng cô lạc đi.

"Ký ức của con có thể không đáng tin cậy vào lúc này, Hikari à," Julian nói, giọng anh ta dịu đi một chút nhưng sự quả quyết thì không hề thay đổi. "Nhưng đừng lo. Chúng ta ở đây để giúp con hiểu và kiểm soát nó."

Hikari nhìn sang Silas, tìm kiếm sự ủng hộ. Nhưng vị Hội Trưởng già nua chỉ từ từ mở mắt, ánh mắt ông sâu thẳm và khó dò. "Julian nói có lý," ông nói chậm rãi. "Giả thuyết về hai thực thể vũ trụ cùng lúc xuất hiện ở một nơi là quá khó tin. Việc con là Bình Chứa cho chính 'Bóng, Kẻ Cai Trị Hư Vô' là một lời giải thích tuy kinh hoàng, nhưng lại hợp lý hơn."

Một cảm giác cô độc và bất lực đến tột cùng bao trùm lấy Hikari. Cô đã kể ra sự thật, một sự thật đáng sợ, nhưng họ không tin. Họ, những bộ não vĩ đại nhất, những con người mạnh mẽ nhất vương quốc, đã dùng logic của mình để diễn giải trải nghiệm của cô thành một sự thật khác, một sự thật còn đáng sợ hơn.

Họ không tin cô. Họ nghĩ cô đang mang trong mình cội nguồn của chính kẻ địch mà họ đang chiến đấu.

Cuộc họp kết thúc. Hikari được một y sĩ đưa về phòng nghỉ của mình. Cô bước đi như một người mất hồn. Cánh cửa phòng họp khép lại sau lưng cô.

Bên trong, Seraphina nhìn Julian. "Anh có chắc không? Nếu con bé nói thật thì sao?"

Julian quay lại nhìn tấm bản đồ. "Logic của tôi cho thấy khả năng đó gần như bằng không. Và dù sao đi nữa, cho đến khi chúng ta có bằng chứng khác, việc coi 'thứ bên trong cô bé' là 'Bóng' sẽ giúp chúng ta cẩn trọng hơn trong việc đối phó. Chúng ta không thể mạo hiểm."

Silas không nói gì, ông chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy ưu tư.

Hikari ngồi một mình trong phòng, nhìn vào đôi bàn tay mình. Cô đã cứu họ, nhưng giờ đây, trong mắt họ, cô có lẽ còn nguy hiểm hơn cả những Bóng Ma ngoài kia. Cô hoàn toàn đơn độc với bí mật của mình.