Chương 13: Lõi Của Kẻ Khổng Lồ

Thời gian như ngưng đọng lại trong một phần vạn của giây.

Đối với Seraphina, toàn bộ thế giới thu lại chỉ còn một điểm duy nhất: viên pha lê hổ phách trên ngực con Golem khổng lồ. Toàn bộ Ma Lực và Khí lực còn lại của cô, được nén đến cực hạn bởi Phong Ma Pháp, tập trung cả vào mũi kiếm. Cô có thể cảm nhận được lớp khiên Khí của con Golem đang mỏng đi trong khoảnh khắc, một sơ hở chí mạng được tạo ra bởi trí tuệ của Julian và sự hiếu chiến của chính con quái vật.

Đối với Julian trên đồi chỉ huy, đây là khoảnh khắc mà mọi tính toán của anh ta được định đoạt. Anh ta nhìn chằm chằm vào vệt sáng bạc đang lao đi, bàn tay trong túi áo đã siết chặt lại từ lúc nào.

"RẮC...!"

Không phải là một tiếng nổ lớn. Âm thanh vang lên sắc lạnh, trong trẻo nhưng lại ghê rợn. Nó giống như tiếng một viên kim cương khổng lồ bị một lực không thể chống đỡ làm cho nứt vỡ từ bên trong.

Thanh kiếm của Seraphina đã cắm sâu vào viên pha lê hổ phách.

Con Trùm Golem khựng lại. Hai cánh tay khổng lồ của nó, vốn đang giáng xuống với một sức mạnh có thể san phẳng cả một vùng, dừng lại đột ngột, chỉ cách mặt đất vài mét. Ánh sáng màu hổ phách trong đôi mắt và các đường vân trên cơ thể nó bắt đầu nhấp nháy một cách điên cuồng, như một ngọn đèn sắp tắt.

Nhưng rồi, một điều bất thường đã xảy ra.

Thay vì đổ sụp, từ bên trong những vết nứt trên viên pha lê, một luồng ánh sáng màu xanh lam rực rỡ, hoàn toàn khác biệt với năng lượng Khí màu hổ phách của đất đá, bắt đầu tuôn chảy ra ngoài. Luồng sáng đó nhanh chóng lan theo những vết nứt trên khắp cơ thể con Golem.

Seraphina cảm thấy một luồng uy áp hoàn toàn mới, một thứ năng lượng cổ xưa, tinh thuần và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với con Golem, đang trỗi dậy từ bên trong. Trực giác của một Hạng S gầm thét trong đầu cô, báo hiệu một sự nguy hiểm chết người.

Không một chút do dự, cô dùng hai chân đạp mạnh vào ngực con Golem để tạo lực đẩy, rút thanh kiếm của mình ra và bay ngược lại, nhanh chóng giữ một khoảng cách an toàn. Đôi mắt màu tím của cô nheo lại, vẻ mặt đầy cảnh giác.

"CÁI GÌ VẬY?" một thành viên của hội hét lên từ phía xa.

Toàn bộ chiến trường dường như ngừng lại. Ngay cả những Golem con cũng khựng lại, như thể chúng cũng cảm nhận được sự thay đổi từ "vị vua" của mình.

Cơ thể con Golem khổng lồ bắt đầu rung chuyển dữ dội. Ánh sáng xanh lam từ bên trong ngày càng trở nên chói lòa. Những tảng đá hoa cương cổ xưa trên người nó bắt đầu nứt vỡ và rơi xuống đất với những tiếng "ầm ầm". Nhưng nó không tan rã thành bụi. Nó đang vỡ ra, từng mảng, từng mảng một, như một lớp vỏ trứng khổng lồ đang bị một thứ gì đó từ bên trong phá vỡ.

Trên đồi chỉ huy, Julian Valerius sững sờ. Khuôn mặt luôn điềm tĩnh của anh ta lần đầu tiên lộ rõ vẻ kinh hoàng. Mọi dữ liệu, mọi phân tích của anh ta về kẻ địch này... đều sai. Hoàn toàn sai.

"Không... không thể nào..." anh ta thì thầm. "Nó không phải là lõi năng lượng. Nó là một cái kén. Chúng ta đã không giết nó... chúng ta đã đánh thức nó."

Khi lớp vỏ đá cuối cùng ở phần ngực vỡ tan, một bóng hình đứng sừng sững giữa đám bụi và ánh sáng xanh lam.

Đó là một thực thể hình người, cao khoảng hai mét rưỡi, một vóc dáng hoàn hảo nhưng không hề mang lại cảm giác của con người. Toàn bộ cơ thể nó được bao bọc bởi một lớp giáp trông như hắc diện thạch (obsidian) hoặc một loại tinh thể đen bóng, được chế tác một cách hoàn hảo với những góc cạnh sắc như dao cạo. Những tấm giáp vai, giáp tay và giáp chân nhô ra một cách đầy đe dọa, mang một vẻ đẹp của sự chết chóc.

Xen kẽ giữa lớp giáp đen đó là những đường vân năng lượng màu xanh lam rực rỡ, phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng đầy quyền năng, chúng chạy dọc cơ thể nó như những mạch máu của một vị thần. Phần đầu của nó cũng được bao bọc bởi lớp giáp đó, tạo thành một chiếc mũ giáp có hình dáng giống đầu của một con rồng uy mãnh, với hai chiếc sừng nhỏ cong về phía sau. Và từ bên trong chiếc mũ giáp đó, hai con mắt đỏ rực như than hồng đang từ từ mở ra, lạnh lùng quan sát thế giới xung quanh. Trên trán nó, một viên pha lê hình thoi màu trắng tinh khiết tỏa ra một luồng uy áp tinh thần mạnh mẽ.

Thực thể mới này không làm gì cả. Nó chỉ từ từ giơ một bàn tay có những ngón tay bằng tinh thể đen sắc nhọn của mình lên, nhìn vào nó như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ kéo dài hàng thiên niên kỷ. Nó khẽ nắm tay lại, một âm thanh "rắc" nhỏ của năng lượng vang lên, và không khí xung quanh nó dường như bị bóp méo.

Seraphina lùi lại thêm một bước, sống lưng cô lạnh toát. Sự tự tin trước đó của cô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự cảnh giác cao độ. Cô là Hạng S mạnh thứ hai vương quốc, nhưng trước thực thể này, cô cảm thấy một sự chênh lệch đẳng cấp không thể lý giải.

"Đây... đây mới là mối đe dọa thực sự," nội tâm cô gào thét. "Đây mới là thực thể Hạng S... không, có lẽ còn hơn thế nữa. Cái Golem khổng lồ kia... nó chỉ là nhà tù, là lớp vỏ của thứ này."

Julian, qua cầu liên lạc, giọng anh ta không còn sự bình tĩnh thường thấy, mà đầy sự khẩn cấp: "Tất cả các đơn vị, dừng tấn công! Lùi lại! Lập tức lùi lại và dựng phòng tuyến! Lặp lại, lùi lại ngay!"

Đội quân của anh ta, dù hoang mang, nhưng vẫn tuân lệnh một cách tuyệt đối. Họ nhanh chóng lùi lại, tạo thành một khoảng cách an toàn, để lại một mình Seraphina đứng đối mặt với kẻ địch mới.

Sau khi đã quen với cơ thể mới, thực thể đó quay đầu, đôi mắt đỏ rực của nó nhìn thẳng vào Seraphina từ xa. Giọng nói của nó vang lên trong đầu tất cả mọi người trên chiến trường, một giọng nói cổ xưa, trầm hùng và đầy quyền uy.

"Cảm ơn đã đánh thức ta, kẻ phàm trần."

Nó nói tiếp, một nụ cười dường như hiện lên trong giọng nói đó.

"Giấc ngủ đã quá dài."