Chương 14: Cán Cân Thay Đổi

Mặt trời bắt đầu lặn ở phía tây, nhuộm đỏ cả một vùng đồng bằng vốn đã tan hoang. Sự im lặng bao trùm lên chiến trường. Đội quân Golem Đất đã trở về với cát bụi, để lại hàng trăm gò đất đá vô tri và mặt đất bị cày xới. Các thành viên của hội do Julian lãnh đạo, dù kiệt sức, vẫn đang hoạt động một cách chuyên nghiệp: đội y tế chăm sóc cho những người bị thương, các đội khác thu thập các mảnh vỡ từ lõi của Golem con để nghiên cứu.

Seraphina Icarus ngồi trên một tảng đá, thanh kiếm của cô cắm xuống đất bên cạnh. Một y sĩ vừa băng bó xong một vết xước nhỏ trên tay cô – hậu quả của việc bị một mảnh đá văng trúng khi con Trùm Golem sụp đổ. Cô không bị thương nặng, nhưng Ma Lực và Khí của cô đã hoàn toàn cạn kiệt. Cô thở dốc, mái tóc bạch kim giờ đây bết lại vì mồ hôi và bụi đất. Nhưng ánh mắt màu tím của cô không nhìn vào sự hỗn loạn xung quanh. Cô nhìn chằm chằm lên bầu trời trong xanh, nơi thực thể kia đã biến mất. Cảm giác về luồng uy áp cổ xưa, thông thái nhưng cũng đầy nguy hiểm đó vẫn còn ám ảnh cô.

Một viên pha lê liên lạc trên tay cô phát sáng. Hình ảnh của Julian hiện lên, khuôn mặt anh ta không còn vẻ điềm tĩnh thường thấy mà thay vào đó là một sự căng thẳng tột độ. Giọng của Silas Croft cũng vang lên từ phía sau.

"Seraphina, báo cáo," giọng Julian ngắn gọn.

Seraphina hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh của một Phó Thủ Lĩnh. "Nó đi rồi," cô đáp. "Mục tiêu đã bị tiêu diệt, nhưng... đó không phải là kẻ địch thực sự. Nó chỉ là một lớp vỏ, một cái kén."

Cô kể lại một cách chi tiết những gì mình đã thấy và cảm nhận. Về thực thể hình người bằng tinh thể đen, về đôi mắt đỏ rực, và về luồng năng lượng không thể đo lường được của nó. "Nó không phải là một sinh vật của Khí hay Ma Lực đơn thuần. Nó là một thứ khác. Cổ xưa hơn. Và nó có trí tuệ. Nó nói chuyện với tôi, Julian à."

"Nó nói gì?" Silas hỏi, giọng ông trầm xuống.

"'Cảm ơn vì đã đánh thức ta'," Seraphina thuật lại. "Nó không hề có ý định chiến đấu. Nó chỉ quan sát chúng tôi một lúc rồi bay đi với tốc độ không thể tin được. Julian, Silas-sama, thứ chúng ta vừa giải thoát... nó vượt xa mọi tính toán."

Trong phòng họp chiến lược, Julian im lặng một lúc lâu. Anh ta nhìn vào hình ảnh cuối cùng mà quả cầu quan sát ghi lại được, rồi lại nhìn vào tấm bản đồ chi chít những điểm đỏ của các Bóng Ma.

"Một Cự Thần..." Silas thì thầm, giọng ông đầy vẻ ưu tư. "Vậy là những truyền thuyết đó là thật."

Julian quay lại, vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng và quyết đoán. "Vấn đề không chỉ là nó là một Cự Thần. Vấn đề là chúng ta hoàn toàn không biết gì về nó. Nó không phải là Bóng Ma. Nó không có vẻ gì là muốn hủy diệt một cách mù quáng. Nó có mục đích riêng, và nó đã rời đi một cách có chủ đích. Điều này còn đáng sợ hơn là một con quái vật chỉ biết tàn phá."

Anh ta chỉ tay lên bản đồ. "Chúng ta đang chiến đấu một cuộc chiến tranh tiêu hao trên hàng chục mặt trận. Ba Hạng S của chúng ta đã không thể tham chiến. Giờ đây, chúng ta lại có thêm một thực thể Hạng Vương Giả hoặc hơn, với động cơ không rõ ràng, đang tự do đi lại trong vương quốc."

"Chúng ta đang cố gắng dập tắt những đám cháy nhỏ," anh ta kết luận, "trong khi một ngọn núi lửa vừa mới thức giấc ngay trong nhà của mình."

Silas gật đầu, đồng ý với phán đoán của nhà chiến lược trẻ tuổi. Ông biết, trong một cuộc khủng hoảng, đối phó với một ẩn số luôn là ưu tiên hàng đầu. "Ta đồng ý. Hãy ra lệnh đi, Julian."

Julian quay lại với bàn điều khiển ma thuật. Anh ta mở một kênh liên lạc riêng, kết nối với Đèo Lặng. Hình ảnh của Noctis "Bóng Đêm" hiện lên, anh ta vẫn đang ẩn mình trong bóng tối.

"Noctis," Julian nói, không một lời thừa. "Nhiệm vụ ở Đèo Lặng của cậu đã thay đổi. Cậu có một nhiệm vụ mới. Ưu tiên cấp cao nhất."

Noctis chỉ im lặng lắng nghe.

"Một thực thể mới đã xuất hiện ở phía nam. Tôi sẽ gửi toàn bộ dữ liệu hình ảnh và năng lượng cho cậu. Nó vừa rời khỏi chiến trường, bay thẳng lên trời." Julian dừng lại một chút, nhấn mạnh. "Nhiệm vụ của cậu: tìm ra nó. Dùng mọi kỹ năng, mọi mối quan hệ, mọi bóng tối trong vương quốc này để tìm ra nơi nó đến."

Anh ta nhìn thẳng vào hình ảnh của Noctis. "Chỉ quan sát. Không tiếp cận. Không để bị phát hiện. Báo cáo lại mọi hành tung của nó. Số phận của vương quốc có thể phụ thuộc vào nhiệm vụ này. Trách nhiệm ở Đèo Lặng giờ sẽ do một mình Helena đảm nhiệm."

Trong quả cầu liên lạc, cái bóng của Noctis khẽ gật đầu một cách gần như không thể nhận thấy.

"Đã rõ."

Liên lạc ngắt kết nối. Ở Đèo Lặng xa xôi, một cái bóng tách ra khỏi những cái bóng khác và biến mất vào màn đêm, bắt đầu cuộc đi săn nguy hiểm nhất trong đời mình.

Tại phòng họp, Julian nhìn vào tấm bản đồ. Anh ta biết rằng mình vừa đưa ra một quyết định cực kỳ mạo hiểm: rút đi một Hạng S từ một mặt trận đang bế tắc để đi theo một mối đe dọa còn chưa xác định. Nhưng trong một cuộc chiến mà họ đang thua, những canh bạc liều lĩnh đôi khi lại là con đường duy nhất.

Cuộc chiến chống lại Bóng Ma vẫn còn đó, nhưng giờ đây, một cuộc săn lùng thầm lặng và còn căng thẳng hơn gấp bội đã chính thức bắt đầu.