Chương 15: Dấu Vết Lạnh Lẽo

Trong phòng họp chiến lược của Tháp Pháp Sư, mệnh lệnh cuối cùng của Julian Valerius vẫn còn vang vọng. Tại Đèo Lặng xa xôi, một cái bóng khẽ gật đầu trong im lặng, rồi tan vào bóng tối của vách đá như một làn khói. Nhiệm vụ cầm chân Bóng Ma Bầy Đàn đã được giao lại cho Helena. Giờ đây, Noctis có một con mồi mới. Một con mồi ở một đẳng cấp mà anh chưa từng đối mặt.

Chương truyện bắt đầu với góc nhìn của Noctis. Anh ta không di chuyển bằng cách chạy. Anh ta sử dụng Ám Ma Pháp, biến cơ thể mình thành một phần của bóng tối, cho phép anh ta "lướt" từ bóng râm của một tảng đá này sang bóng râm của một cái cây khác với tốc độ không tưởng. Đối với anh ta, thế giới không phải là đất và đá, mà là một tấm thảm khổng lồ của ánh sáng và bóng tối, và anh ta là bậc thầy của việc di chuyển qua những đường nối của tấm thảm đó.

Mục tiêu của anh không phải là một dấu chân hay mùi hương. Anh ta đang lần theo một thứ mơ hồ hơn rất nhiều: "dư âm" của một luồng năng lượng Khí khổng lồ. Nó giống như đi theo một vệt nhiệt mờ ảo còn sót lại trong không khí, một sự xáo trộn trong dòng chảy tự nhiên của thế giới mà chỉ một Hạng S có giác quan được rèn luyện đến cực hạn như anh ta mới có thể cảm nhận được.

Hành trình của anh ta sẽ được miêu tả một cách chi tiết. Anh ta băng qua những khu rừng rậm, nơi anh ta di chuyển qua những tán lá mà không làm một chiếc lá nào lay động. Anh ta lướt qua những ngôi làng đang ngủ say, một cơn gió lạnh vô hình mà không một con chó canh nào có thể cảm nhận được. Nội tâm của Noctis sẽ được thể hiện. Anh ta là một người chuyên nghiệp, lạnh lùng và luôn hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lần này, có một sự khác biệt.

Anh ta sẽ nghĩ về luồng năng lượng mà mình đang theo dấu. Nó không mang sự hắc ám hỗn loạn của Ác Quỷ, cũng không có sự trật tự nghiêm ngặt của Thiên Thần. Nó là một thứ gì đó khác. Cổ xưa, mạnh mẽ, và hoàn toàn xa lạ. Càng đến gần, anh ta càng cảm thấy một sự uy áp nguyên thủy, một cảm giác của một con kiến đang cố gắng theo dấu một con cá voi.

Cuộc truy tìm dẫn anh ta lên những dãy núi cao nhất của vương quốc, nơi không khí loãng và tuyết rơi vĩnh cửu. Dấu vết năng lượng ngày càng trở nên rõ ràng và "tinh khiết" hơn khi nó thoát khỏi sự "ô nhiễm" của sự sống ở vùng thấp. Noctis di chuyển qua những đỉnh núi tuyết, bóng của anh ta lướt trên mặt tuyết trắng xóa mà không để lại một dấu chân.

Cuối cùng, anh ta đến được đỉnh núi cao nhất, một nơi được mệnh danh là "Nóc nhà của Sylvandell". Từ đây, anh ta có thể nhìn thấy cả thế giới trải dài bên dưới. Nhưng dấu vết mà anh ta đang theo đuổi không đi xuống, cũng không đi sang ngang.

Nó đi thẳng lên.

Noctis ngước nhìn bầu trời đêm. Bầu trời ở đây trong vắt, hàng tỷ ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương trên một tấm thảm nhung đen. Và anh ta thấy nó. Dư âm năng lượng mờ ảo kéo dài từ đỉnh núi, như một con đường vô hình, hướng thẳng lên khoảng không đen kịt giữa các vì sao.

Trong khoảnh khắc đó, Noctis, một Hạng S, một trong bảy cá nhân mạnh nhất vương quốc, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sự nhỏ bé của mình.

"Ta đã theo dấu những con quái vật xuyên qua những địa ngục trần gian, đã lẩn trốn trong bóng tối của những pháp sư mạnh nhất... nhưng ta chưa bao giờ mất dấu. Cho đến hôm nay," anh ta nghĩ, một sự kinh ngạc lạnh lẽo bao trùm lấy anh.

"Dấu vết không biến mất. Nó chỉ đi đến một nơi mà ta không thể tới. Một nơi không có bóng tối để ẩn nấp, không có mặt đất để lướt đi. Nó đã... về nhà."

Anh ta hiểu ra một sự thật kinh hoàng. Con mồi của anh ta không phải là một sinh vật của thế giới này.

Anh ta đứng đó một lúc lâu trong sự im lặng của đỉnh núi, cảm nhận cơn gió tuyết lạnh buốt. Rồi anh ta bình tĩnh lại, sự chuyên nghiệp của một sát thủ hàng đầu quay trở lại. Anh ta kích hoạt viên pha lê liên lạc, kết nối thẳng đến phòng chiến lược.

Giọng nói của Julian vang lên, đầy sự chờ đợi: "Noctis, báo cáo."

Noctis nhìn lên bầu trời đầy sao một lần nữa.

"Thủ Lĩnh, tôi đã mất dấu," anh ta nói, giọng vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Có một sự im lặng ở đầu dây bên kia. Julian có lẽ không tin được. "Mất dấu? Cậu chắc chứ, Noctis? Không có khả năng nào..."

"Nó không phải là mất dấu," Noctis ngắt lời. "Dấu vết của nó... kết thúc ở đây, trên đỉnh thế giới. Thưa Thủ Lĩnh, mục tiêu của chúng ta... nó đã rời khỏi hành tinh."

Cả hai đầu liên lạc đều chìm vào im lặng. Nhưng sự im lặng lần này còn nặng nề hơn cả sự im lặng của đỉnh núi tuyết. Nó là sự im lặng của một sự thật không thể tin nổi, một sự thật vừa thay đổi hoàn toàn quy mô của cuộc chiến.

Kẻ địch của họ, hay thế lực mới mà họ vừa giải thoát, không chỉ đơn giản là một con quái vật cổ xưa. Nó là một vị khách đến từ các vì sao. Và vương quốc của họ giờ đây chỉ là một điểm nhỏ trên bản đồ vũ trụ của nó.