Bầu trời trên khắp Vương quốc Sylvandell đã trở nên trong xanh. Cơn ác mộng mang tên Bóng Ma, thứ đã đẩy cả một quốc gia đến bờ vực sụp đổ, đã bị dập tắt chỉ trong một đêm bởi một quyền năng không thể lý giải. Sự yên bình đã trở lại, nhưng đối với những người đứng đầu, nó chỉ là sự tĩnh lặng đáng sợ trước một cơn bão còn lớn hơn.
Aoi đứng trên đỉnh tháp cao nhất của thủ đô, để mặc cho cơn gió lạnh thổi bay mái tóc màu xanh băng của mình. Đôi mắt vàng kim của cô không nhìn xuống thành phố đang dần hồi sinh bên dưới. Cô đang nhìn vào khoảng không vô định. Cuộc "dọn dẹp" đã hoàn tất. Nhưng mục tiêu chính đã biến mất.
"Nó đã đi đâu?" cô nghĩ thầm. Thực thể Cự Thần Chủ mà cô cảm nhận được, lý do chính khiến cô phải phá vỡ sự ẩn mình và rời khỏi Đế chế, đã biến mất không một dấu vết. Một năng lượng lớn như vậy không thể bốc hơi một cách đơn giản. Nó đã rời khỏi hành tinh này. Nhiệm vụ ám sát của cô đã thất bại trước cả khi nó bắt đầu. Điều này khiến cô khó chịu. Một biến số không xác định vẫn còn lởn vởn ngoài kia.
Nhưng giờ đây, có một vấn đề còn cấp bách hơn. Một vấn đề mang tính cá nhân.
Cô quay người và biến mất, không một tiếng động.
Trong phòng hồi phục cao cấp của Hội Pháp Sư, Hikari đang ngồi trên giường, cố gắng tập trung điều khiển một dòng Ma Lực nhỏ trên đầu ngón tay. Cô đã tỉnh lại được vài ngày, và Elara đang dùng mọi phương thuốc để giúp cô chữa trị các mạch năng lượng đã bị tàn phá. Cô đã biết về những gì Aoi đã làm. Cả vương quốc đang ca tụng Aoi như một "Nữ Thần Băng Giá", một vị cứu tinh. Hikari cảm thấy vui mừng cho sự an toàn của mọi người, nhưng cũng cảm thấy một nỗi mặc cảm sâu sắc về sự yếu đuối của chính mình.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Aoi bước vào.
"Aoi..." Hikari thì thầm, đôi mắt cô ánh lên một niềm vui mừng chân thật.
Aoi khẽ gật đầu, cô đi đến bên giường và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. "Cậu cảm thấy thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi," Hikari đáp. "Cảm ơn cậu... vì tất cả mọi thứ."
Aoi không nói gì. Đôi mắt vàng kim của cô nhìn chằm chằm vào Hikari, nhưng ánh nhìn đó không phải là của một người bạn đang hỏi thăm. Đó là ánh nhìn của một chuyên gia đang chẩn đoán một căn bệnh phức tạp. Cô đã cảm nhận được nó từ xa, một nguồn năng lượng tinh khiết nhưng xa lạ. Nhưng để chắc chắn, cô cần phải tiếp xúc trực tiếp.
"Đưa tay cho ta," Aoi nói, giọng ra lệnh một cách tự nhiên.
Hikari, dù có chút ngạc nhiên, vẫn chìa tay ra. Aoi nhẹ nhàng đặt những ngón tay thon dài của mình lên cổ tay Hikari.
Và trong khoảnh khắc đó, thế giới trong mắt Aoi thay đổi.
Cô không chỉ cảm nhận được dòng Ma Lực yếu ớt và đứt gãy của Hikari. Sâu bên trong đó, cô cảm nhận được một thứ khác. Một "dấu vết sót lại" của một nguồn năng lượng khổng lồ. Nó không hỗn loạn, không hắc ám. Ngược lại, nó cực kỳ tinh khiết, trật tự và mang bản chất của sự sống và ánh sáng. Một nguồn năng lượng thần thánh ở cấp độ mà cô đã quá quen thuộc.
Sự bình tĩnh trên khuôn mặt Aoi vỡ tan trong một giây. Đôi mắt cô mở lớn, và một luồng khí lạnh thấu xương tỏa ra từ người cô, khiến Elara đang đứng ở góc phòng cũng phải rùng mình.
"Năng lượng này..." nội tâm Aoi gầm thét. "Nó không phải của Hikari. Nó tinh khiết, trật tự... giống như... không... không thể nào. Tại sao một trong số chúng lại ở đây? Bên trong Hikari?"
Cơn tức giận lạnh lẽo bắt đầu dâng lên. Một cơn giận không nhắm vào Hikari, mà nhắm vào kẻ đã đặt thứ này vào người bạn của cô.
"Aoi? Có chuyện gì vậy?" Hikari hoảng sợ hỏi khi thấy sắc mặt của bạn mình.
Aoi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy. Cô rút tay lại. "Không có gì. Cậu cần nghỉ ngơi."
Cô đứng dậy và quay lưng đi. "Bà Elara, chăm sóc tốt cho Hikari."
Nói rồi, cô biến mất khỏi phòng, để lại Hikari và Elara trong sự hoang mang.
Aoi xuất hiện trở lại trên đỉnh tòa tháp, nhưng lần này, sự thờ ơ của cô đã được thay thế bằng một mục tiêu rõ ràng. Cô cảm nhận được một "dư âm" khác trong thành phố này. Một thứ rất mờ nhạt, rất yếu ớt, nhưng lại mang một bản chất nguyên thủy mà cô không thể nhầm lẫn. Cô biết mình phải đến đó.
Tiệm đồ cổ của Elias vẫn tĩnh lặng như mọi khi. Ông lão đang tỉ mỉ lau chùi một chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạc. Tiếng chuông gió khẽ vang lên.
Aoi bước vào.
Elias không ngẩng đầu lên, nhưng ông ta biết ai đã đến. Ông đã cảm nhận được sự xuất hiện của cô gái này từ vài ngày trước. Một sự tồn tại thú vị. Một sự mâu thuẫn hoàn hảo. "Trò tiêu khiển" mà ông ta mong đợi nhất cuối cùng cũng đã tự tìm đến cửa.
"Chào cô bé," ông nói, giọng vẫn đều đều. "Cửa tiệm của ta không thường có những vị khách ở đẳng cấp của cô."
Aoi đi thẳng đến trước quầy. Cô nhìn thẳng vào ông lão. "Ông là 'Chúa'?" cô hỏi, giọng nói không có sự tôn kính, chỉ có sự chất vấn.
Elias khẽ cười. "Đó là một cái tên mà những tạo vật ồn ào của ta đã đặt. Ta thích 'Elias' hơn. Nó yên tĩnh."
"Thứ ông đặt vào Hikari," Aoi nói thẳng, không một chút vòng vo. "Lấy nó ra."
Elias cuối cùng cũng ngẩng lên, ông ta nhìn Aoi qua chiếc kính một mắt. "Con, một sự mâu thuẫn hoàn hảo, một Nephilim mang trong mình cả hai bản chất, lại tức giận về một mâu thuẫn khác sao? Thật thú vị."
Cơn giận của Aoi trở nên rõ ràng hơn. "Đừng chơi chữ với ta. Ta biết đó là một Thiên Sứ của các người."
"Nó là một món quà," Elias đáp, giọng đầy mỉa mai. "Một cơ hội để một sinh vật hữu hạn có thể chạm đến sự vĩnh hằng. Nhưng các ngươi, những kẻ không hoàn hảo, lại luôn xem những gì mình không thể hiểu là một lời nguyền. Thật thảm hại."
"Nó đang giết chết bạn của ta!" Aoi gằn giọng.
"Ồ, đó chỉ là cái giá của việc một cái lồng yếu ớt cố gắng chứa đựng một mặt trời," Elias nói một cách thản nhiên. "Con muốn ta lấy nó ra ư? Ta không thể. Ta không còn sức mạnh để làm điều đó. Con biết rõ mà."
Aoi nhìn chằm chằm vào ông ta. Đúng vậy, cô cảm nhận được. Ông ta không nói dối. Kẻ trước mặt cô là một cái vỏ rỗng, một vị thần không còn quyền năng.
"Vậy ra đây là Đấng Kiến Tạo vĩ đại," Aoi nói, giọng cô đầy sự khinh bỉ. "Một ông già bất lực đang ngồi xem kịch trong một cửa tiệm đồ cổ. Ngài không chỉ tạo ra những sản phẩm lỗi, mà chính ngài cũng đã trở thành một sản phẩm lỗi."
Elias không hề tức giận. Ông ta chỉ mỉm cười. "Con nói đúng. Và giờ con đã biết sự thật. Con sẽ làm gì, hỡi vị thần trẻ tuổi? Giết một ông già vô hại? Hành động đó có mang lại lợi ích gì cho bạn của con không? Hay nó chỉ thỏa mãn cơn giận của con?"
Aoi siết chặt tay lại. Một luồng khí lạnh cực độ bắt đầu lan tỏa, làm đóng băng cả những hạt bụi trong không khí.
"Con muốn cứu bạn mình," Elias nói tiếp, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh. "Nhưng con lại sợ rằng hành động của mình sẽ làm hại đến nó. Con muốn tấn công cái ' tù nhân', nhưng lại sợ làm hại 'nhà tù'. Con mạnh nhất, nhưng con cũng là kẻ bất lực nhất vào lúc này. Nghịch lý đó... thật là một trò tiêu khiển tuyệt vời."
Aoi nhìn ông ta, và rồi, cô hiểu ra. Toàn bộ cuộc nói chuyện này, toàn bộ sự tồn tại của ông ta lúc này, chỉ là để giải trí.
Cô thu lại khí lạnh của mình. Cơn giận của cô biến mất, thay vào đó là một sự khinh bỉ còn sâu sắc hơn. Cô đã sai khi đến đây. Nói chuyện với một vị thần đã chán ngán sự tồn tại là một việc vô ích.
Cô quay lưng lại, bước ra cửa. Trước khi rời đi, cô nói một câu cuối cùng, không quay đầu lại.
"Ta sẽ tự mình tìm cách. Và nếu bạn của ta có mệnh hệ gì, ta sẽ quay lại. Không phải để nói chuyện. Ta sẽ xóa sổ toàn bộ cái 'sân khấu' này của ngài, để ngài không còn gì để xem nữa."
Aoi rời đi, để lại Elias một mình trong cửa tiệm. Ông lão khẽ mỉm cười, một nụ cười thực sự.
Vở kịch, cuối cùng cũng đã có một tình tiết bất ngờ.