Chương 19: Lựa Chọn của Hikari

Aoi đã ở lại Sylvandell được ba ngày.

Ba ngày đó, vương quốc như được khoác lên mình một tấm áo choàng của sự bình yên giả tạo. Không còn báo cáo khẩn cấp, không còn những tiếng chuông báo động xé nát màn đêm. Đội quân Bóng Ma bị đóng băng trên khắp các mặt trận vẫn đứng đó, như những chứng nhân câm lặng cho một quyền năng không thể lý giải. Aoi không làm gì thêm. Cô chỉ đơn giản là ở lại, và sự hiện diện của cô còn hiệu quả hơn bất kỳ đội quân Hạng S nào.

Phần lớn thời gian, cô ở trong khu chữa trị cao cấp của Tháp Pháp Sư, bên cạnh Hikari.

Hikari đã tỉnh lại hoàn toàn. Dưới sự chăm sóc của Elara và sự ổn định năng lượng từ Aoi, những vết thương bên ngoài của cô đã bắt đầu khép lại. Nhưng sự mệt mỏi và những tổn thương sâu trong các mạch ma thuật vẫn còn đó, là một lời nhắc nhở thường trực về cái giá của "phép màu" ở cảng Aeridor.

Trong căn phòng tĩnh lặng, Aoi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, im lặng gọt một quả táo cho Hikari. Mái tóc màu xanh băng của cô buông xõa, đôi mắt vàng kim của cô dường như đang nhìn vào quả táo, nhưng thực chất lại đang quan sát từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt của người bạn mình.

"Cậu không cần phải ở đây mãi đâu, Aoi," Hikari nói khẽ, giọng cô vẫn còn yếu. "Tớ nghe nói các Hạng S khác vẫn đang rất vất vả."

Aoi không ngẩng đầu lên, tay cô vẫn đều đặn đưa con dao nhỏ. "Họ không quan trọng."

Câu trả lời thẳng thừng và lạnh lùng đó khiến Hikari im lặng. Cô biết Aoi là như vậy. Thế giới của Aoi rất nhỏ, và Hikari may mắn là một phần của thế giới đó.

"Hikari," Aoi đột nhiên lên tiếng sau khi đặt miếng táo đã gọt xong vào một chiếc đĩa. Cô quay sang, đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào Hikari. "Ta đã thấy tình hình ở đây. Vương quốc này quá yếu. Những kẻ lãnh đạo của họ, dù có thiện chí, nhưng không đủ sức để bảo vệ cậu khỏi những mối đe dọa thực sự."

Cô nói tiếp, giọng nói là một sự phân tích logic không thể chối cãi. "Và họ không hiểu thứ bên trong cậu. Họ sẽ chỉ sợ hãi, hoặc tệ hơn, sẽ tìm cách lợi dụng nó. Nơi này không an toàn cho cậu."

Aoi nghiêng người về phía trước một chút. "Hãy đi cùng ta, Hikari. Trở về Đế chế Aethelgard. Ở đó, không ai dám làm hại cậu. Ta có thể bảo vệ cậu tuyệt đối, và chúng ta có thể cùng nhau tìm ra cách để giải quyết vấn đề của cậu."

Lời đề nghị của Aoi đầy sức nặng, và cũng đầy sự cám dỗ. Rời xa cuộc chiến, rời xa những ánh mắt dò xét, trở về bên cạnh người bạn thân nhất, được bảo vệ một cách tuyệt đối. Một phần trong Hikari khao khát điều đó. Cô đã quá mệt mỏi.

Cô nhìn xuống đôi bàn tay mình. Nhưng rồi, trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh khác. Hình ảnh cô Elara lo lắng chăm sóc cho cô từng đêm. Hình ảnh Brom và Lyra gồng mình chiến đấu để bảo vệ cô. Hình ảnh những người lính đã hy sinh. Và cả hình ảnh của ông lão Elias với những câu hỏi triết lý đầy cay độc. Và cuối cùng, là cảm giác về cuộc gặp gỡ với "Bóng" trong cõi hư vô...

Một quyết tâm mới mà cô vừa tìm thấy lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn cả sự mệt mỏi.

Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng kim của Aoi. Đôi mắt hổ phách của Hikari, dù còn mệt mỏi, nhưng lại ánh lên một sự kiên định chưa từng có.

"Aoi... tớ rất nhớ cậu, và tớ biết ơn vì cậu đã đến," cô nói, giọng nói vẫn yếu ớt nhưng từng chữ đều rõ ràng. "Nhưng... tớ không thể đi."

Aoi khẽ cau mày, một sự ngạc nhiên hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt hoàn hảo của cô.

Hikari nói tiếp, một nụ cười buồn nhưng chân thật nở trên môi. "Đây là nhà của tớ bây giờ. Cô Elara, các Hạng S... họ đã chiến đấu để bảo vệ tớ. Tớ không thể bỏ rơi họ khi họ đang cần mình nhất, dù cho sự giúp đỡ của tớ có nhỏ bé đến đâu."

Cô nhìn vào lồng ngực mình, nơi chứa đựng một bí mật vĩ đại và đáng sợ. "Và... thứ sức mạnh này... dù nó đáng sợ, nhưng nó là vấn đề của tớ. Tớ phải tự mình đối mặt và tìm ra câu trả lời. Tớ không thể mãi mãi dựa dẫm vào cậu được. Tớ cũng muốn trở nên mạnh mẽ, bằng chính sức lực của mình."

Aoi nhìn Hikari một lúc lâu, sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Cô thấy được sự quyết tâm không thể lay chuyển trong mắt bạn mình. Đó không còn là Hikari yếu đuối luôn cần cô bảo vệ ở cô nhi viện nữa. Cô bé đã trưởng thành.

Cuối cùng, Aoi khẽ thở dài, một cái thở dài của sự chấp nhận. "Ta hiểu rồi. Đó là lựa chọn của cậu."

Cô đứng dậy, bước đến bên giường. Thay vì một cái ôm hay những lời nói khác, cô từ từ cúi xuống, và nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán của Hikari. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Trong cái chạm đó, tất cả những gì không thể nói thành lời được truyền đi: sự lo lắng, sự tôn trọng quyết định, và một lời hứa thầm lặng sẽ luôn dõi theo.

"Hãy tự chăm sóc mình, Hikari," Aoi thì thầm.

Cô đứng thẳng dậy, quay người lại phía Elara, người đã đứng ở cửa từ lúc nào. Aoi khẽ cúi đầu, một cử chỉ tôn trọng. "Làm phiền bà sau này vẫn tiếp tục chăm sóc cho cô ấy."

Nói rồi, cô lướt qua Elara và biến mất khỏi hành lang.

Hikari ở lại một mình trong phòng, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô vừa phải đưa ra một trong những quyết định khó khăn nhất đời mình. Cô đã chọn con đường chông gai hơn, nhưng cô biết đó là con đường đúng đắn.

Cuộc chiến bên ngoài có thể đã tạm dừng, nhưng cuộc chiến thực sự của Hikari, cuộc chiến để trở thành chính mình, giờ mới thực sự bắt đầu.