Chương 46: Thiên Giới Thất Thủ
Bầu trời Thiên Giới không còn là sắc lam rực rỡ.
Tầng mây cao nhất – từng là nơi linh lực thanh khiết dâng trào – giờ đây bị nhuộm đỏ bởi sương máu âm khí. Mỗi cột ánh sáng bị bóp nghẹt, mỗi cánh cổng thần giới run lên từng nhịp.
Trên đại lục Tử Thiên, nơi từng là trung tâm thần điện của tầng 7 Thiên Giới, lửa đen cháy ngược, chạm đến tận tinh không.
Âm Giới đã tiến vào.
---
2/3 Thiên Giới đã bị nhuộm máu, hơn một triệu thần tướng bị hóa vong, bốn mươi sáu giới điện bị đánh sập, và Thần Trụ Thiên – cột liên kết các tầng hiện thực với Thiên Giới – đã gãy đôi.
Trên một ngọn đài lộng gió, một ông già tóc trắng, khoác áo bào ngọc, tay cầm trượng vàng, nhìn xuống biển lửa phía dưới. Đôi mắt ông đục, không còn sáng như trước, nhưng ánh nhìn vẫn như xuyên qua vạn thế.
> “Thiên Giới... ngàn tỷ năm nay... luôn đè nát Âm Giới, trấn áp sự hỗn loạn.
Mà giờ đây... chính chúng ta trở thành kẻ yếu.”
Ông nghiến răng, giọng gắt gỏng, mang theo thù hận:
> “Từ ngày Thần Thiên Trụ rút một nửa thần lực xuống Nhân Giới để tạo ra ‘sự sống’…
…chúng ta đã bắt đầu suy yếu.”
> “Nếu không có chuyện đó… thì lũ hạ đẳng kia làm sao dám ngông cuồng như bây giờ!”
---
Ông quát lớn:
> “Triệu Thần Tướng!
Mở CỔNG THIÊN GIỚI THỨ TÁM!
Chúng ta… rút về tầng cao hơn – trước khi tất cả bị nuốt chửng!”
Hàng nghìn thần tướng lập tức đáp ứng, bày ra đại trận Thiên Truyền Phá Không, chuẩn bị mở lối thoát lên tầng cao hơn – một Thiên Giới chưa từng bị xâm phạm.
---
Nhưng ngay lúc ấy…
Toàn bộ bầu trời Thiên Giới rung lên như chuông cổ vỡ.
Ma Đế – vị Vương đã từng bị toàn bộ Thiên Thần giới liên thủ đánh xuống Âm Giới – xuất hiện giữa bầu trời.
Hắn khoác áo choàng bằng khói đen, thân thể to lớn như núi, mái tóc trắng rối bù, đôi mắt không có tròng – chỉ là hai vũng máu đen.
Sau lưng hắn là hàng triệu tỷ âm linh, dàn thành từng tầng như biển chấn động, khí tức âm khí lan khắp không gian, phá nát từng tầng kết giới.
> “NGÀY TA PHỤC THÙ… ĐÃ ĐẾN!”
Giọng hắn vang như tiếng chuông tận thế, xuyên vạn tầng trời.
---
Hắn quát về phía đài thần điện:
> “Nhị Lão Tinh Quân!
Lão còn định núp trong vỏ rùa đến bao giờ?”
> “Ra đây chịu chết đi!
Bản Đế còn nể tình cháu ngươi – sẽ giữ lại xác nguyên vẹn!”
---
Một luồng ánh sáng bùng lên.
Nhị Lão Tinh Quân – kẻ từng là trụ thần trong liên minh diệt Ma Đế năm xưa – xuất hiện giữa bầu trời, áo choàng rách rưới, tay cầm thương bạc.
Mái tóc ông trắng như tuyết, mắt đầy tơ máu, nhưng tinh thần vẫn như ngày xưa: lạnh, trầm, sắc bén.
> “Năm xưa ngươi tàn sát tứ phương, giết thần giết nhân…
Bị chúng ta liên thủ đánh xuống Âm Giới – cũng là phải.”
> “Giờ ngươi dám trở lại, thì cũng phải...
Chịu cùng chúng ta, đánh thêm một trận nữa.”
---
Nhị Lão vung tay. Mười hai Thiên Thần bay ra xung quanh ông, tạo thành Trận Đồ Thần Diệt Hồn.
Ma Đế lập tức triệu hồi lĩnh vực: QUỶ LĨNH VỰC – VẠN CHƯ THIÊN.
Toàn bộ thiên không biến thành biển máu, từng mảnh bầu trời vỡ ra như gương bị đập nát. Trong không gian ấy, mọi ý niệm thần thánh bị bóp méo, tất cả đều chìm trong ảo giác chết chóc.
---
Hai bên lao vào nhau như hai tinh cầu va chạm.
Mỗi cú đánh làm cả Thiên Giới rung chuyển. Sấm sét không sinh từ mây, mà từ sự đổ vỡ của khái niệm “Thiên”.
Mỗi lần thần thương va chạm quỷ kiếm, một phần thực tại bị xé toạc.
> “Đây không còn là cuộc chiến giữa Thiên và Âm nữa…”
“Đây là cuộc chiến để xem... Ai là kẻ được phép tồn tại ở tầng thực tại này!”
---
Hết chương 46