“Hôm nay, cả lớp sẽ có buổi học đặc biệt tại một cơ sở huấn luyện mô phỏng thảm họa thực tế."
Aizawa vừa dứt lời, cả lớp 1-A như bừng sáng. Ai nấy đều hào hứng, trừ một vài khuôn mặt vẫn còn... ngủ ngồi.
Trên xe buýt, không khí cực rôm rả.Kirishima, kẻ tò mò số một, quay qua hỏi em:
“Hakai! Cậu mạnh vậy mà chưa ai biết rõ Kosei là gì hết á! Nói đi mà~”
Em bật cười, dựa lưng ra sau, nhắm mắt và...
“Bí mật nghề nghiệp. Kể sớm quá mất vui~” – Em nháy mắt, giọng đầy ẩn ý.
Mineta: “Uầy... cool ghê... kiểu như main giấu nghề ấy!”
Bakugo: “Main khùng thì có!”
Cả xe nổ cười, em vẫn tỉnh bơ. Em biết rõ — cứ để tụi nó tò mò đi. Lúc
“phá đảo thế giới ảo” này, tụi nó sẽ tự khắc nhớ tên Hakai Suru bằng cả tim và nội tạng.
Xe đến nơi: USJ – Trung tâm huấn luyện thảm họa.
Khung cảnh hoành tráng hiện ra trước mắt, với vô số khu vực mô phỏng đủ loại thiên tai.
Số 13 – nữ anh hùng hiền như bún thiu – bước ra giới thiệu:
“Ở đây, các em sẽ luyện cách cứu người trong điều kiện thảm họa. Và vì tôi là người chuyên về kosei hút vật chất, mong các em đừng để bản thân bị hút vào lỗ đen nhé.”
Em khoanh tay, gật gù:
“Đừng lo, em sẽ khiến nó ngừng lại.”
Số 13: “...Ể?”
Đúng lúc ấy, đèn nhấp nháy, không khí đổi màu.Một cổng không gian xoáy đen mở ra giữa trung tâm. Từ đó, từng tên tội phạm mặc đồ đen tràn ra như gián bị bật đèn.
“Là mô phỏng phải không?” – Kirishima bước lên.
“KHÔNG!” – Aizawa gắt, kéo kính lên – “Chúng là tội phạm thật đấy!”
Không khí trở nên lạnh toát.
Cả lớp sững sờ. Midoriya, Iida, Uraraka... ai cũng cứng người.
Chỉ duy nhất em là cười. Một nụ cười... quá tươi.
“Ể? Không phải cái con nhân tạo kia sao?” – em chống tay lên má, nghiêng đầu.
“Đám tội phạm tầm thường kia... chẳng vui gì cả.”
Giọng em nhẹ như gió, nhưng mang âm sắc lạnh như băng.
Em đang ngồi xổm, đỡ cằm như ngồi xem hài. Nhưng thực chất – não em đã tính đủ 7749 kế sách, mọi kẻ địch, mọi vị trí dịch chuyển, số lượng tên địch khả năng tiếp cận...
Aizawa liếc nhìn em. Đôi mắt ông thoáng bất ngờ.
Số 13 thì khẽ rùng mình – “Cô bé này... không giống người bình thường.”
Kurogiri từ phía xa nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại một khắc...
"Con bé đó...không có 1 chút sợ hãi?..."
--------------------------KẾT THÚC CHAP 12------------------------------
Nếu nội dung nhanh quá hay là khó hiểu , không chi tiết ...có thắc mắc gì mọi người hãy góp ý với em nhée, yêu mọi ngườii❤️❤️❤️❤️