Một tuần sau.Văn phòng cảnh sát hình sự thành phố Pleiku vẫn tấp nập. Nhưng trong lòng Dương Long, từng nhịp trôi qua đều căng như dây đàn. Anh biết, từ đây, một sai sót nhỏ có thể đổi bằng máu.
Tại một quán cà phê ngầm sát biên giới, anh gặp lại một cái tên cũ – Ngô Văn Tín, cựu chuyên viên phòng chống rửa tiền, từng bị ép thôi việc sau một vụ điều tra nhạy cảm liên quan đến các quỹ từ thiện “ma”.
“Tôi tưởng cậu chết rồi.” – Tín nhìn Dương Long bằng ánh mắt hoài nghi.
“Chết rồi sống lại. Giờ thì muốn dọn rác cho sạch.” – Dương Long đáp, đưa cho Tín một tập hồ sơ mỏng.
Bên trong là danh sách những công ty bình phong liên quan đến Trường Thị, cùng loạt giao dịch chuyển tiền qua các ngân hàng trung gian tại Lào – Việt – Singapore.
“Tôi cần cậu truy giùm những giao dịch đi qua ngân hàng CPT chi nhánh Kon Tum trong 3 tháng gần đây. Đặc biệt là những khoản tiền gửi đến mã tài khoản ‘BC019 – The Wings’.”
Tín nhíu mày:“The Wings? Cánh – Đại Bàng?”
Dương Long gật đầu. “Tôi tin hắn còn sống. Và hắn vẫn đang dùng tiền để mua lại mọi thứ: từ biên phòng, cán bộ, đến cả đồng đội cũ.”
Hai ngày sau, Tín gửi về một kết quả bất ngờ. Một lượng lớn tiền – gần 10 tỷ đồng – được chuyển qua 4 công ty xây dựng khác nhau, rồi hợp thức hóa thành khoản đầu tư thiết bị thi công cho công ty Gia Phúc.
Nhưng đặc biệt nhất là cái tên công ty TNHH Thương Mại Tân Đông Dương – doanh nghiệp từng thuộc sở hữu gián tiếp của… vợ Phan Trọng Tĩnh.
Dương Long nghiến răng, lòng lạnh buốt.
Vậy là ông ta không chỉ tiếp tay – mà chính là một mắt xích tài chính của Trường Thị.
Tối hôm đó, tại một hội nghị nhỏ trong nhà khách tỉnh ủy, Phan Trọng Tĩnh xuất hiện với bộ vest sang trọng. Trên tay ông là ly rượu đỏ sóng sánh, miệng cười nói với các doanh nhân địa phương.
Dương Long đứng từ xa quan sát. Trong tai nghe, giọng Tử Yến vang lên:
“Đã dò được điện thoại của ông ta. Có một số liên lạc thường xuyên với bên Myanmar, mã hóa theo chuẩn quân sự. Em chưa giải mã được.”
“Không cần.” – Dương Long đáp. “Chỉ cần bám sát GPS. Đêm nay, ông ta sẽ di chuyển đến biệt thự riêng ở ven hồ T'Nưng. Ở đó… hắn sẽ tự bộc lộ.”
0h47, biệt thự bên hồ T’Nưng.
Dương Long nằm trên mái nhà đối diện, ống kính hồng ngoại bắt trọn cảnh Phan Trọng Tĩnh đang ngồi trước màn hình laptop. Trên màn hình, một gương mặt mờ ảo hiện lên – khẩu trang đen che gần hết khuôn mặt. Nhưng giọng nói thì không thể nhầm:
“Tướng Tĩnh… Dương Long vẫn sống. Và hắn đang theo sát đường tiền.”
“Tôi biết. Nhưng không dễ đâu. Tôi đã sai người ‘xử lý’ Hải Minh rồi.” – Phan Tĩnh nói, mặt không đổi sắc.
Dương Long siết chặt tay. Gió đêm quất vào mặt buốt lạnh. Mắt anh ánh lên lửa giận.
Rạng sáng hôm sau, trong căn phòng trọ, Dương Long mở sổ tay, viết:
“Tiền – là máu. Kẻ nào kiểm soát dòng tiền – kẻ đó là hung thần.”Mục tiêu kế tiếp: đột nhập biệt thự Tĩnh – cướp toàn bộ dữ liệu từ ổ cứng.Ưu tiên: giữ mạng sống của Hải Minh. Nếu còn sống.
Và dưới cùng, anh viết bằng nét đậm:
“Kẻ phản bội không phải là một người. Mà là cả một hệ thống.”
Cánh cửa địa ngục đang hé mở. Và Dương Long đã sẵn sàng bước qua, dù phải bước trên xác đồng đội cũ.