2 giờ sáng , ven hồ T'Nưng.
Biệt thự của Phan Trọng Tĩnh hiện ra giữa rừng thông như một pháo đài lạnh. Tường cao gắn camera hồng ngoại, người lính bảo vệ thay ca 2 người một vòng – đúng như Dương Long từng dự đoán. Từ trên ngọn cây thông cao nhất cách đó 300 mét, anh quan sát sử dụng ống hút tầm nhiệt.Triệu Tử Yến thì đang ở nhà trọ gần đó, làm nhiệm vụ "tung tín hiệu nhiễu sóng" đúng thời điểm anh đột nhập.
“Yến, bắt đầu pha 1. Làm mù toàn bộ camera phía bắc trong 120 giây.”
"Rõ. Tín hiệu nhiễu đang khởi động. Chúc anh may mắn."
2h13' , Dương Long đu dây leo lên Yên Vững. Bằng một bộ công cụ khám phá khóa điện tử tự chế, anh vô hiệu hóa cảm biến hồng ngoại và luồng mình qua khe cửa thông gió tầng hai. Bên trong, biệt thự lạnh như một loại hang động kim. Căn hộ chính là nơi chứa dữ liệu anh cần – nằm sau cánh cửa mật mã của công việc trong phòng. Anh lấy ra một bản quét vân tay từ hồ sơ của Tĩnh (chiếm được qua máy quét giấy tờ ban ngày) và áp dụng vào bộ giải mã vân giả lập. Tít! – cánh cửa mở ra. Trước mắt anh là một máy chủ dữ liệu mini – ổ cứng đặc biệt mã hóa cấp quân sự. Và bên cạnh, một màn hình máy tính vẫn còn để ở chế độ ngủ. Chuẩn cắm đặc biệt USB ổ cắm dài đã được chuẩn bị, hệ thống bắt đầu tải xuống.
Thời gian: 5 phút.
Anh tranh thủ đọc các thư mục:
"Bản đồ vận chuyển biên giới 2025_Q1"
"Danh sách chuyển khoản Trường Thị – Campuchia – Myanmar"
"Chi phí bảo kê – power local"
Và đặc biệt: "Diệp_Phi_Daibang.acc"
Dương Long mở file cuối cùng. Một đoạn video hiện lên – hình ảnh mờ trong bóng tối. Nhưng rõ ràng âm thanh:
"Tao từng chết một lần, Long à. Nhưng thế giới này không dành cho anh hùng. Chỉ có kẻ biết ẩn mình mới sống dai. Bạn muốn trả thù? Tao chờ mày ở Tam Giác Vàng…”
Diệp Phi. Anh ấy đang ở mức độ bình thường. Cơn giận trào lên, nhưng đúng lúc đó – Cách!
Open window. Dương Long ẩn sau kệ hồ sơ.
Một người bước vào.
Phan Trọng Tĩnh.
Ông ta tiến lại bàn, vừa mở điện thoại, vừa trầm ngâm nói:
“Tao biết mày đang nghe, Đại Bàng. Thằng Long… nó đã tới tận tận đây rồi.”
Đại Bàng vẫn liên lạc?
Dương Long Long qua màn hình. Một cuộc gọi VPN mã hóa đang mở , đang kết nối đến một địa chỉ IP lạ. An toàn, chụp ảnh nhanh chóng bằng thiết bị ngụy trang.
4 phút 58 giây. Tải xong dữ liệu.
Rút USB, bật công tắc nhiễu sóng, gây đoản mạch toàn bộ đèn trong phòng.
Xoẹt! – ánh sáng tắt. Trong bóng tối, Dương Long phóng qua cửa sổ, đu người xuống rào chắn, biến mất trong rừng như một bóng ma.
4h sáng , tại căn phòng trọ cũ, Dương Long cùng Tử Yến mở USB. Những bằng chứng đã được chứng minh:
Chuyển khoản tiền rửa.
Liên lạc với băng nhóm vũ trang vùng Tam Giác Vàng.
Lộ trình mua bán vũ khí cho các tay súng biên giới.
Và đặc biệt: lệnh thủ tiêu Hải Minh – do Phan Trọng Tĩnh ký, mã hóa như "lệnh chuyển công tác khẩn."
Tử Yến lãnh đạo doanh nghiệp:
“Chúa ơi… Đánh đã biến đổi năng lực chúng ta thành cái áo dọn dẹp sẽ cho một tổ chức bẩn…”
Dương Long nắm chặt tay. Giọng trầm:
“Giờ tao có mọi thứ. Nhưng nếu ra mặt, chúng ta sẽ chết. Phải chiến đấu ở nơi đau nhất: Tam Giác Vàng – sào huyệt của Đại Bàng. ”
Anh rút một bản đồ – được in bằng giấy mềm – và khoanh một điểm đỏ nơi biên giới Lào – Thái – Myanmar.