Chương 8: Anh Hùng Chống Ma Túy Trùng Sinh Trở Về

Trên vùng đất giáp ranh giữa Lào – Thái – Myanmar, sương sớm phủ kín các rặng núi. Những con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn đến Tam Giác Vàng – nơi từ lâu đã trở thành lãnh địa của các băng đảng ma túy xuyên quốc gia. Dương Long đeo ba lô, đội mũ rộng vành, giấy tờ giả dưới tên “Hoàng Dũng” – một thương lái xuất khẩu gỗ, vừa bước xuống từ chiếc xe tải chở hàng thuê. Đứng đón anh là một người đàn ông bản xứ, dáng thấp, gầy, râu quai nón, trên cổ đeo bùa Phật:

“Mày là Dũng, người Việt? Tao là Bounmy. Ông lớn nói mày sẽ đến.”

Dương Long gật đầu, không nói nhiều. Trong tay áo anh là một lưỡi dao mỏng, dính sát da – phòng khi mọi thứ đổ vỡ.

Trại Vàng Sơn, nằm sâu trong thung lũng biên giới Lào, chính là nơi tập kết hàng hóa của “Đại Bàng”. Dưới vỏ bọc là trại gỗ và chế biến thảo dược, nơi này thực chất là trung tâm tinh chế heroin và huấn luyện lính đánh thuê. Dương Long giả vờ kiểm tra lô hàng thuốc, nhưng mắt anh đã quét qua:

Các lô thùng gỗ rỗng ruột, bên trong chứa tiền USD cũ.Dưới nền nhà có đường hầm thoát hiểm – được che bởi tấm thảm xù.Có ít nhất 5 tay súng gác phía trên tầng 2 – tất cả đều mang giáp chống đạn.

Anh ghi nhớ từng chi tiết.

Nếu đây là trung tâm điều hành của Đại Bàng, thì mỗi phút ở đây là một ván cược sinh tử.

Đêm hôm đó, tại khu lán gỗ dành cho “khách làm ăn”, Bounmy lén đưa cho Dương Long một mảnh giấy, thì thầm:

“Tao biết mày không phải ai như mày nói. Nhưng tao ghét Đại Bàng. Nó giết cả làng tao năm ngoái vì nghi buôn tin.”

Trên mảnh giấy là 3 dòng:

“Đại Bàng không ở đây. Hắn ở cứ điểm cao – Mường Thọ – Myanmar.”

“Ngày mai, xe chở heroin xuất phát 3h sáng.”

“Tên mật khẩu: Bạch Xà – dùng khi gặp trùm.”

Dương Long nhìn Bounmy, không hỏi, chỉ gật đầu.

Một tia sáng trong vùng đất tối. Nhưng liệu đó là cứu tinh... hay một cái bẫy khác?

3h00 sáng hôm sau, Dương Long len lỏi giữa hàng xe đang khởi hành. Anh leo lên cabin một xe tải cùng 2 người đàn ông xăm trổ đầy mình. Trong ba lô anh là một thiết bị định vị mini – anh đã bí mật kích hoạt để truyền tín hiệu cho Tử Yến ở Việt Nam. Xe bắt đầu lăn bánh, lao vào con đường mòn dốc đá, uốn lượn quanh vách núi. Trời bắt đầu mưa phùn. Bên ngoài, rừng biên giới chìm trong bóng tối dày đặc.

Tại Việt Nam, Triệu Tử Yến ngồi trước màn hình, nhận được tín hiệu định vị từ thiết bị GPS của Dương Long.

Cô thì thầm:

“Giữ vững nhé, Long. Nếu tín hiệu yếu đi... em sẽ cho đội đặc nhiệm xuyên biên giới sang ngay.”

Nhưng bất ngờ – màn hình nhiễu sóng. Dữ liệu biến mất khỏi hệ thống.

Tử Yến hoảng hốt:

“Không... Không thể nào. Tín hiệu bị chặn? Có người phát hiện?”

Bên trong xe tải, một gã cầm súng lên nòng, nhìn chằm chằm vào Dương Long:

“Này... mày không phải Hoàng Dũng. Mày là ai?”

Dương Long khẽ nhếch môi. Bàn tay siết nhẹ chuôi dao trong tay áo.

Kết thúc hành trình giả danh. Đã đến lúc ra tay.

Cuối chương, từ màn hình laptop trong một hang đá sâu ở Mường Thọ, một người đàn ông đeo mặt nạ, tay cầm điếu xì gà, nhìn vào camera, giọng nói trầm đục:

“Dương Long... mày đến rồi à? Tao chờ mày 15 năm rồi đấy.”

Gương mặt lộ ra sau lớp mặt nạ: Diệp Phi – Đại Bàng.