3h12 sáng, xe tải đang gầm rú trên con đèo đá trơn trượt giữa rừng Mường Thọ. Tên tài xế xoay đầu lại, chĩa súng về phía Dương Long:
“Mày không phải Dũng. Cút xuống xe trước khi tao bóp cò!”
Dương Long không đáp. Ánh mắt anh lặng như nước chết. Trong tích tắc, bàn tay phải anh bật ra con dao nhỏ từ tay áo, xoay cổ tay – vút! – con dao lao vút vào cổ tên ngồi ghế phụ, cắm phập không kịp la hét. Tên tài xế hoảng loạn bóp cò: “Đoàng!”. Viên đạn sượt qua tai Dương Long, xuyên thủng cửa kính. Anh xoay người, đá tung cửa xe, rồi lao qua cửa bên phải, đạp thẳng vào ngực gã lái. Xe lao xuống lề, lật nghiêng, đất đá văng tung tóe.
3h20, trong tiếng mưa rừng rào rạt, Dương Long lê mình ra khỏi đống xe lật. Trán anh rách một đường dài, máu hòa vào nước mưa, chảy đỏ xuống cổ. Không còn thời gian. Anh lục balô – may mắn thay, thiết bị phát tín hiệu còn hoạt động. Anh chôn nó dưới gốc cây, cắm thêm một que phát sáng tín hiệu cận âm – kêu gọi đặc nhiệm tiếp ứng. Rồi không chần chừ, anh lẩn vào rừng – hướng về hang núi Tượng Đá, nơi theo lời Bounmy là cứ điểm của “Đại Bàng”.
4h05, trong lòng hang Tượng Đá.
Căn cứ chìm trong vách đá như một tổ kiến ngầm. Các container kim loại chất thành từng tầng, đèn vàng rực rỡ. Dương Long núp sau một ụ hàng, tai dán sát mặt đất.
Từng bước chân, tiếng lên đạn, giọng lạ trầm:
“Tao bảo rồi. Tên Long sẽ tới. Cho hắn thấy mặt thật của thế giới này.”
Giọng nói đó… Diệp Phi – không sai được. Trầm, gằn và lạnh như băng.
Một hồi tưởng hiện về.
15 năm trước, tại khu biên giới Lào, tổ công tác Lam Sơn 19 từng bắt giữ một trùm ma túy đang bị truy nã quốc tế – Diệp Phi, biệt danh Phượng Vũ khi đó.
Chính Dương Long đã giữ tay hắn lúc hắn bị thương nặng, máu me đầy người.
Diệp Phi từng là cộng sự đặc biệt của Bộ nội vụ, nhưng phản bội, buôn vũ khí, ma túy và đào tẩu.
Lúc bị áp giải, hắn chỉ nói một câu:
“Lý tưởng không mua được bánh mì. Mày rồi sẽ hiểu – chính nghĩa là điều xa xỉ nhất trong đời cảnh sát.”
Và rồi… một lệnh từ cấp trên bất ngờ đến: thả Diệp Phi. Vụ án bị niêm phong
4h30, trở lại thực tại.
Dương Long luồn mình tới gần trung tâm chỉ huy. Một thiết bị giám sát đặt giữa căn phòng lớn – bên trong có hai màn hình đang livestream:
1.Hình ảnh Triệu Tử Yến, đang bị theo dõi ở Việt Nam.
2.Một người bị đánh đập dã man, trói vào ghế sắt – Hải Minh.
Diệp Phi đang ngồi trước họ, hút xì gà, ánh mắt như rắn độc.
“Tao không giết mày, Long. Tao muốn mày tự hiểu: mày chống lại ai. Hệ thống này không sập bằng vài khẩu súng. Nó sống bằng tiền, quyền và cả những người từng là bạn mày.”
Dương Long nén giận. Anh thì thầm qua bộ đàm cài dưới áo:
“Tử Yến, nếu em còn nghe được – nói đội đặc nhiệm bắn pháo hiệu. Anh sẽ tạo nhiễu, phá căn cứ này.”
Từ đầu tai nghe, chỉ có một tiếng khẽ:
“Em luôn nghe anh, Long. Cẩn thận.”
4h45, trong ánh đèn lờ mờ của hang núi, một tiếng nổ vang trời xé toang tĩnh lặng. Đội đặc nhiệm Việt Nam đổ xuống như sấm. Dương Long bắn tung khóa lồng giam Hải Minh, kéo anh chạy về phía đường hầm ngầm. Những tiếng súng đuổi theo phía sau như mưa rào.
Bỗng – Đoàng!
Một viên đạn găm vào lưng Hải Minh. Anh ngã xuống, máu tuôn ra, mắt lờ đờ.
“Cứ đi đi, Long… Tao là kẻ đáng chết… Nhưng mày phải sống… phá nốt… phần còn lại…”
Dương Long gào lên trong tiếng đạn:
“KHÔNG! Tao không để thêm ai phải chết nữa!”
Anh cõng Hải Minh, lao mình xuyên qua làn đạn, tiến về ánh sáng cuối đường hầm.
5h15 sáng, bầu trời phương Đông dần rạng.
Hang Tượng Đá bị đánh sập một phần. Đội đặc nhiệm thu giữ dữ liệu, hàng mẫu và bắt được vài tên lính đánh thuê. Nhưng Diệp Phi đã biến mất. Dương Long ngồi giữa bãi đất rừng, áo rách, máu đầy người, bên cạnh là Hải Minh đang thở yếu. Anh rút quyển sổ tay, tay run run ghi:
"Tôi đã chạm vào lõi của con rắn. Nhưng đầu rắn vẫn chưa bị chặt."
"Trận chiến thật sự – là ở nơi ánh sáng không thể chạm tới."