Nhìn một hồi, Minh Viễn cũng cảm thấy chán.
Cậu đóng cửa ban công lại, quyết định lên mạng xã hội tìm một thứ gì đó thú vị.
Vừa mới mở điện thoại lên—
Một đống thông báo YouTube xuất hiện ngay trên màn hình.
Minh Viễn nhíu mày.
"Chết tiệt... lần sau mình phải tắt hết thông báo của cái ứng dụng này mới được."
Giữa một loạt thông báo ấy, có một tin nhắn Facebook hiện lên—lạc quẻ giữa cả đám.
Minh Viễn ngạc nhiên.
"Ồ..."
"Ai nhắn tin cho mình thế nhỉ?"
Cậu mở thông báo lên.
Một avatar hình chim cánh cụt xuất hiện trên màn hình.
"Đông Phương à..."
Mở phần chat, Minh Viễn thấy một dòng tin nhắn ngắn.
> "Ê, sao hôm nay mày không đi học?"
Cậu nhìn một lúc rồi bật phần tin nhắn lên, quyết định trả lời.
> "Tao gặp phải một người giống hệt mình trên đường đến trường, rồi gặp một đống chuyện kỳ quái. Sợ quá, nên tao đi về luôn."
Chỉ vài giây sau—
Đông Phương trả lời ngay.
> "Ha ha, mày đùa vui quá nhỉ?"
> "Tốt nhất là đừng gặp cái thằng đó thêm lần nào nữa, vì đây đã là lần thứ tư mày nghỉ học trong tuần rồi đấy."
> "Cô rất tức giận, mày nên nghĩ cách mà giải thích với cô đi."
Minh Viễn cười nhạt, gõ nhanh dòng chữ.
> "Rồi rồi, đừng cáu. Tao chỉ đùa thôi mà. Tao bị ngã ở chỗ ngã tư, nên về luôn."
Cậu nhanh chóng chụp hình cánh tay đầy vết xước, gửi qua.
> "Như này thì đủ để giải thích chưa?"
Đông Phương đột nhiên nhắn lại.
> "Này, tao hỏi cái này nhá."
Minh Viễn nhíu mày.
> "Hả? Mày hỏi đi."
> "Mày có thật là bị ngã xe không đấy?"
> "Hả? Mày hỏi cái mẹ gì vậy?"
> "Tao thấy mày có mà gặp tài liệu học tập hợp gu rồi quá đà thì có."
> "Con mẹ mày, nói cái đéo gì vậy?"
> "Ha ha, tự hiểu đi."
> "Đm, mày đùa đéo hài đâu."
> "Ai có thì tự chột dạ thôi."
> "Chột cái cmm!"
> "Thôi, thôi, mày cáu cái gì. Mày trêu tao thì tao không trêu lại mày được à?"
> "Mày đùa như cứt ấy."
Đông Phương nhắn tiếp.
> "Haha, lúc tao đi ngang qua ngã tư, có thấy mày ngã đó."
Minh Viễn chớp mắt.
> "Lúc đó nhìn mày hài vãi."
> "Tao vừa mới đang đi qua đường thì thấy mày cứ đứng đực ra giữa đường."
> "Mặt mày lúc đó trông ngáo ngơ vcl."
> "Haha, xong tao đi ngang qua thì mày vừa giữ cái mặt ngáo ngơ của mày, rồi ngã luôn."
> "Bộ hào quang trên người tao chói sáng quá hay sao mà tao đi ngang qua là mày ngã luôn vậy?"
> "Nhan sắc của tao vượt qua cả giới tính của mày luôn rồi à?"
> "Tao nói vậy thôi chứ mày đừng hiểu lầm—tao không bị gay đâu, nhớ lấy."
Minh Viễn khựng lại.
> "Cái gì? Mày thấy tao lúc đó hả?"
> "Ừ, đúng rồi."
Mặt Minh Viễn nghiêm trọng. Cậu hỏi dồn dập
>”Mày kể chi tiết đi”
> "Lúc đó mày thấy tao ngã ra làm sao?" > "Mày có thấy ai xung quanh lúc tao ngã không?" > "Kể chi tiết đi!"
> "Haha, được thôi! Nếu mày muốn tao kể chi tiết, thì đây!"
> "Lúc đó à..."
> "Khi tao đi ngang qua, không chỉ có mình mày đứng đực ra đâu—hầu hết mọi người đều đứng đực ra. Chỉ là... mày là thằng đứng lâu nhất!"
> "Chắc tao phải xin giấy chứng nhận mỹ nam gây mất thăng bằng, vì chỉ cần tao bước vào tầm nhìn là người ta bị tác động ngay!"
> "Tao thấy có vẻ như mày là đứa bị ảnh hưởng nhất đấy, haha!"
> "Tao chỉ đứng đó thôi mà cũng khiến mày mất thăng bằng? Có khi tao phải đề nghị mấy nhà khoa học nghiên cứu xem tao có phát ra từ trường hấp dẫn không đấy!"
> "Mà buồn cười nhất là, dù mày đã ngã rồi mà vẫn nhìn tao không chớp mắt!"
> "Đúng là tao biết tao đẹp, nhưng mà ảnh hưởng vật lý đến người khác thế này thì hơi quá đáng. Mày có cần tao ký giấy xin lỗi không?"
> "Sao im lặng thế?"
> "Ngại à?"
> "Không phải ngại, cứ thú nhận đi. Mày giả vờ ngã để gây sự chú ý với tao chứ gì? Ai rồi cũng phải công nhận nhan sắc của tao thôi!"
> "Tao đâu có đẹp trai đến mức làm người ta khựng lại, rồi tự té, đúng không? Hay là... ừm... chắc mày vừa bị mê hoặc bởi tao?"
> "Tao là đường thẳng, còn Minh Viễn mày lại là đường vòng... nên thôi, đừng cố cua nhé!"
💥 Minh Viễn không nhịn nổi nữa:
> "Này, hay mày đi khám bác sĩ đi? Tao thấy mày bị ảo tưởng nặng lắm rồi đó!"
> "Mày bị thì làm ơn tránh xa tao một chút! Tao sợ bị lây!"
> "Thật ra, không phải tao bị choáng bởi sắc đẹp của mày đâu, mà tại tao thấy ghê tởm bởi cái mặt xấu xí của mày đấy!"
> "Rồi rồi, bình tĩnh đi! Tao đùa mà, đùa thôi!"
> "Không! Tao nói thật đấy! Mày xấu lắm con ạ!"
Dù bên ngoài Minh Viễn tỏ ra cực kỳ tức giận, nhưng trong lòng, cậu đã đại khái hiểu vấn đề.
Trước hết, khi Đông Phương đi qua đường ở ngã tư, hắn đã thấy rõ cảnh tượng kỳ lạ:
Mọi người xung quanh—bao gồm Minh Viễn—đột ngột đứng đực ra.
Có vẻ như Minh Viễn là người bị ảnh hưởng nặng nhất.
Không giống như trong ký ức của cậu...
Theo lời Đông Phương, cậu không ngã ngay lập tức, mà đứng bất động vài giây trước khi ngã xuống.
"Đây chính là manh mối mà mình tìm!"
Minh Viễn tự nhủ, mắt ánh lên suy nghĩ sâu xa.
Minh Viễn nhắn tiếp, nhưng lần này, ánh mắt cậu nghiêm túc hơn hẳn.
> "Thôi, nói chuyện nghiêm túc đi." > "Lúc đó mày thấy những gì?" > "Kể lại chi tiết đi."
Thấy Minh Viễn không còn đùa cợt, Đông Phương cũng nhận ra bầu không khí đã khác hẳn.
Cậu thôi trêu chọc, giọng nói cũng nghiêm túc hơn.
> "Lúc đó tao thấy mày... thật ra là từ lúc đèn đỏ rồi."
Minh Viễn đột nhiên nhắn.
> "Vậy lúc đó mày có thấy ai khác giống tao không?"
> "Giống mày là sao?"
Đông phương khó hiểu hỏi.
> "À, để tao giải thích."
Minh Viễn nhắn lại.
> "Trước khi đến gần đèn đỏ, tao có thấy một thằng ăn mặc giống tao."
> "Nên tao định đến gần để làm quen."
> "Mày có thấy nó không?"
Đông phương trả lời ngay
> "Không, tao chỉ thấy mày thôi."
Minh Viễn chợt khựng lại.
> "Chỉ tao thôi à?"
Cậu có chút thất vọng, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ mình bị ảo giác thật?"
Nhưng ngay lúc đó, Đông Phương nói thêm.
> "Mà kể ra cũng lạ lắm..."
Minh Viễn nhíu mày hỏi.
> "Lạ? Lạ cái gì?"
> "Lúc đó, không biết do tao bị ảo giác hay như nào..."
> "Nhưng rõ ràng, tao đã thấy mày đến gần vạch kẻ đường rồi."
> "Lúc đó tao định giơ tay chào thì..."
> "Đột nhiên, mày lại đến gần vạch kẻ đường thêm một lần nữa."
Minh Viễn bất giác sững lại.
> "Hả? Cái gì?"
> "Ý mày là... tao vừa mới đi đến vạch kẻ đường giây trước, rồi vài giây sau... tao lại đến vạch kẻ đường thêm một lần nữa?"
> "Ừm, đúng rồi."
Cậu thầm suy nghĩ, nhưng vẫn cố gắng lảng đi bằng một câu đùa.
> "Ồ... có lẽ là mày bị say nắng đó."
> "Ừm... chắc là vậy rồi."
Đông Phương đột nhiên khựng lại, nhắn thêm.
> "Mà khoan..."
> "Sao hôm nay mày khác thế?"
Minh Viễn nhíu mày.
> "Hở? Khác thế nào?"
> "Bình thường, mày mà phát hiện ra cái gì siêu nhiên hoặc hiện tượng kỳ lạ, mày nói liên hồi."
> "Mày là thằng cuồng tín nhất trong mấy cái chuyện này mà."
> "Chính vì vậy mà mày mới ít bạn đó!"
Minh Viễn lảng tránh, cố kéo câu chuyện trở lại đúng hướng.
> "Rồi rồi, kể tiếp đi."
Đông Phương nhắn tiếp.
> "Rồi, khi đèn xanh tao đang đi qua đường..."
> "Thì tao thấy mày còn lạ hơn."
Minh Viễn càng cau mày chặt hơn.
> "Lạ hơn?"
> "Đúng vậy."
> "Lúc đó, tao thấy mày... À không, phải nói là gần chỗ mày."
> "Giống như bị lag vậy—hành động của mày so với thực tế bị lệch khoảng 1, 2 giây."
Minh Viễn chớp mắt, rồi lập tức đáp.
> "Cái gì? Lệch 1, 2 giây á?"
> "Mày giải thích rõ hơn đi!"
Đông Phương tiếp tục gõ.
> "Thì tao nói rồi mà—mọi người xung quanh mày và mày ở chỗ đó cứ đứng đực ra không làm gì khi đèn xanh."
> "Mãi khi tao đi đến nửa đường, mới có người bắt đầu đi."
> "Nhưng theo những gì tao thấy, hình như chỉ những người đến vạch kẻ đường trước thì mới di chuyển trước, còn những người sau thì chưa."
> "Có vẻ giống như bị lag theo tuần tự vậy."
> "Ai đi trước thì bị lag trước, do đó cũng hồi phục trước."
> "Ai đi sau thì bị lag sau, do đó cũng hồi phục sau."
> "Đại khái là vậy."